Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 649. Phong Lâm cư

Chương 649. Phong Lâm cư
"Ngăn hắn lại!!"
Nhất Kiếm bất chấp một lô thần kiếm, nhanh chóng xông lên ngăn Giang Hà.
Ầm ầm!!
Thất đại kiếm nô hóa thành bảy đạo kiếm quang, tốc độ nhanh đến mức tạo ra âm thanh nhức cả tai.
"Kiếm huynh!!"
Tần Phong tự xưng là người chân thành nhất Hoang Cổ, vội vàng đem heo nái cũng điên cuồng ném 3.0 cho Nhất Kiếm.
"Ừm!?"
Nhất Kiếm cau mày đón heo nái cũng điên cuồng 3.0, do dự một chút vẫn là cầm lấy đồ vật.
Dù sao nhìn thái độ của đối phương thì cho dù là Phương Trường, Khổ Đa hay là Giang Hà thì cũng sẽ không dễ dàng khuất phục.
Thay vì trì hoãn thời gian, thì không bằng dùng dược cưỡng ép!
"Hài tử đáng thương!”
Thiên Quân, Vạn Mã lộ ra một ánh mắt đồng tình, trong lòng cũng bắt đầu mặc niệm cho Giang Hà.
Nhớ lại năm đó, Phương Trường không chỉ là hy vọng của Hoàng triều Đại Hạ, mà còn là ma đế được thế nhân ca ngợi trăm năm sau, cho dù là Lúc Đạo đế quân ra tay cũng không thể giữ được y, danh tiếng có thể nói là nhất thời vô nhị.
Nhưng ai có thể nghĩ đến sau khi y gặp Tần Phong, ngắn ngủi năm năm liền rơi xuống thần đàn.
Cho dù lựa chọn nằm thẳng thẳng, vẫn không cách nào thoát khỏi ma trảo của Tần Phong, chỉ có thỏa mãn đam mê sưu tầm của Tần Phong, mới có thể hoàn toàn đạt được tự do.
Ầm ầm!!
Đối mặt với tám chiến lực cùng cấp bậc, Giang Hà rất nhanh đã bị vây quanh, cũng lần nữa lâm vào khổ chiến, tiếng nổ không ngừng vang lên.
Tuy nhiên Nhất Kiếm không cho Giang Hà thời gian phản ứng, tìm cơ hội chính xác sử dụng heo nái cũng điên cuồng 3.0.
"Không tốt!!"
Giang Hà vội vàng che miệng mũi lui về phía sau.
Tuy nhiên y rõ ràng đánh giá thấp heo nái cũng điên cuồng 3.0, chạm vào da cũng có hiệu quả, cho dù y không có tuệ căn, trong cơ thể vẫn bốc lên một đoàn tà hỏa, giống như lốc xoáy nói đến là tới.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt!!"
Nhất Kiếm nhịn không được phát ra nụ cười đặc biệt của phản diện, cảm giác vị trí đại đế sắp tới.
"Ai!!"
Tần Phong nhịn không được thở dài một tiếng, bắt đầu nhìn chung quanh.
Vốn tưởng rằng Nhất Kiếm sẽ trở thành vị đại đế cuối cùng kia, nhưng ai biết cư nhiên tại thời điểm mấu chốt này, gã lại phát ra tiếng cười kiệt kiệt kiệt.
Căn cứ vào kinh nghiệm mười năm làm mọt sách, chỉ cần nhân vật phản diện ở trước mặt nhân vật chính phát ra loại nụ cười này, xác suất lớn sẽ không tròn mộng, nói cách khác một vị trí đại đế cuối cùng sẽ dành cho người khác.
Đúng lúc này ——
Hào quang nhân vật chính của Giang Hà lại khởi động, một đạo thanh âm vang vọng khắp thiên địa, "Ba ngàn thanh ti ba ngàn sầu, gặp mặt một lần nửa đời bỏ!!”
Ầm ầm!!
Vừa dứt lời, trời đất cộng hưởng.
Chỉ thấy trên bầu trời nhất thời gió nổi mây bay, giống như tận thế giáng xuống, còn kèm theo một đạo thế thiên địa khủng bố, mạnh hơn gấp trăm lần so với Giang Hà trước đó.
"Là Văn Tuyệt!!"
Mọi người bốn phía lập tức kinh hô lên.
Chỉ thấy một đạo nhân ảnh đứng trong hư không, giống như thánh nhân giá lâm, tài khí trong người, thơ có thể giết địch, từ có thể diệt quân, văn khả an thiên hạ, dùng ngòi bút làm vũ khí, lấy một địch quốc, một lời có thể phán thiên tử vô đạo.
Bang một tiếng!!
Nhất Kiếm cùng thất đại kiếm nô bị đánh bay ra ngoài, ngay cả một tia năng lực phản kháng cũng không có.
"Tiên sinh!!"
Giang Hà nhịn không được nữa, nước mắt không thể kiểm soát được rơi xuống.
Nếu như không phải Vu tiên sinh kịp thời chạy tới, y sẽ lại là Phương Trường, lại giống như Khổ Đa, cuối cùng thêm một Giang Hà.
“Hài tử, không sao!”
Vu tiên sinh lên tiếng an ủi.
Mặc kệ Giang Hà trước đây có trải nghiệm nhân sinh như thế nào, y chỉ biết lúc này đối phương là học sinh của y, nếu ngay cả học sinh của mình cũng không giữ được, vậy y còn lấy tư cách gì dạy học trồng người.
Ầm ầm!!!
Chính là khi tiên sinh chuẩn bị mang Giang Hà về nhà, tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên trong thiên địa, uy áp bàng bạc hùng hồn làm cho thiên địa hoàn toàn trầm luân, phảng phất muốn nghiền ép tất cả sinh vật tồn tại trên thế gian.
“Là uy áp của đại đế!”
Đồng tử của đám người bốn phs chợt co rụt lại, bị đè quỳ rạp trên mặt đất.
Ầm ầm!!
Trong hư không đột nhiên lôi đình tàn sát bừa bãi, phù văn màu vàng cổ xưa hiện lên.
Theo đó phát ra một đạo quang mang rực rỡ chói mắt, tựa như từ thời không viễn cổ bị người mạnh mẽ xé rách, bên trong đi ra một lão giả tóc bạc, phía sau còn có bốn tráng hán.
"Bọn họ là ai!?"
Mọi người bốn phía lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, phát hiện đối phương thật sự quá mạnh.
Không chỉ lão giả tóc bạc dẫn đầu có thực lực đế cấp, bốn tráng hán phía sau cũng có tu vi chuẩn đế, phóng mắt nhìn toàn bộ Hoang Cổ, có được chiến lực này tuyệt đối là bá chủ một phương.
“Chẳng lẽ là Phong Lâm tiên sinh!?"
Có người đột nhiên kinh hô, nghĩ đến Phong Lâm Cư.
Người sáng lập Phong Lâm Cư chính là Phong Lâm tiên sinh, ngoại trừ thành lập mạng lưới tình báo lớn nhất Hoang Cổ ra, ông ta còn là hoàng đế ngầm của Hoang Cổ, có được tu vi đế cấp.
Chỉ là ông ta làm người đặc biệt khiêm tốn, cũng không xuất hiện trước mặt người khác.
Nhưng thế nhân đều biết ông ta có bốn thủ hạ, được người ta xưng là tứ đại kim cương, không chỉ mỗi một người đều có được tu vi Chuẩn Đế cảnh, còn đều là nhân vật giết người không chớp mắt.
"Hắn chính là Phong Lâm tiên sinh!?"
Tần Phong hơi nheo mắt lại, dĩ không hề cảm thấy xa lạ với người này.
Trong lúc hắn bảo Thanh Thiên thành lập mạng lưới tình báo, người này không chỉ nhiều lần hủy hoại tâm huyết của hắn, mà còn để đồ đệ Nhị Nguyệt tiên sinh chạy tới trung thành với hoàng triều Đại Hạ, ý đồ quấy rối ván cờ mà hắn may mắn bày ra nhiều năm.
Hắn sẽ không nói đối phương có sai hay không, chỉ là hai bên đứng ở góc độ khác nhau.
Mỗi người đều vì chủ của mình, không phải là ngươi chết, thì chính là ta sống!
Tuy nhiên nếu có thể ở chỗ này giải quyết xong đối phương, như vậy Thanh Thiên có thể rất dễ dàng tiếp quản địa bàn của đối phương, cũng không cần lo lắng có người sẽ làm rối loạn bố cục của hắn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận