Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 187. Đừng Ép Ta

Chương 187. Đừng Ép Ta
"Tiểu thư. . ."
Ba vị ma nữ tỷ tỷ quay đầu nhìn về phía Tâm Nhan tiểu thư, bên trong ánh mắt đều là khát vọng được rời khỏi bí cảnh Côn Luân.
Tâm Nhan tiểu thư đè xuống khiếp sợ trong lòng, khôi phục dáng vẻ đoan trang, nói: "Tần Phong, ngươi đúng là không giống bình thường, ta nói lời giữ lời, chỉ cần các nàng nguyện ý rời khỏi cùng ngươi thì ta tuyệt đối không ngăn cản.”
"Tiểu thư!"
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái lập tức vây lại, khuyên Tâm Nhan tiểu thư cùng rời khỏi đây.
“Các ngươi đi đi, ta muốn chờ hắn trở về!”
Tâm Nhan tiểu thư lộ ra vẻ mặt không nỡ, đồng thời cũng vô cùng kiên định.
Mặc dù nàng cùng Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái ở chung được vài vạn năm, sớm tối bên nhau, cùng xem nhau như tỷ muội ruột thịt, thế nhưng nàng cũng không thể vì lý do của mình mà ép các nàng tiếp tục ở lại đây chờ đợi.
"Tiểu thư không đi, chúng ta cũng không đi!"
Thái độ của ba ma nữ vô cùng kiên định.
Mặc dù các nàng vô cùng khát vọng tự do, nhưng các nàng lại càng thêm không yên lòng tiểu thư.
"Không đi! ?"
Tần Phong liền không vui vẻ.
Tại sao chỉ vì Long Ngạo Thiên mà cự tuyệt Tần lão lục hắn!!
Không ai có thể cự tuyệt Long Ngạo Thiên đúng không!
Cũng ai có thể vi phạm ý chí thừa tướng!
Thỏa hiệp chỉ có lẻ lần cùng vô số lần, lần trước nàng đã thỏa hiệp, lần này còn sợ nàng không thỏa hiệp sao.
"Tâm Nhan tiểu thư, ngươi không muốn để ta nổi giận vì không nhận được thổ đặc sản đúng không!?”
Tần Phong chậm rãi đưa tay vỗ vỗ, ngọn lửa màu xanh tím nhảy nhót trên đầu ngón tay.
"Vô sỉ!"
Tâm Nhan tiểu thư chán ghét bị người uy hiếp, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu các nàng không muốn đi thì ta cũng không có cách, ngươi nói cái giá đi, bao nhiêu tiên tinh mới có thể chịu rời khỏi biển máu.”
"Không hổ là phú bà có thể bỏ ra trăm triệu tiên tinh, CMN quá ngang tàng!”
Thiên Quân, Vạn Mã nhìn nhau, bây giờ mới biết rõ cái gì gọi là phú bà chân chính.
"Đừng nói chúng ta không cho ngươi cơ hội, đổ đầy, đổ đầy Sơn Hà Xã Tắc Đồ cho thỏ ta!” Tiểu Bạch cũng học theo, giơ bàn tay nhỏ bé lên giật giật, ngọn lửa màu lam tím cũng bắt đầu nhảy nhót.
“Con thỏ này…”
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái kém chút phun ra một ngụm lão huyết, không hiểu rõ con thỏ đáng yêu này tại sao lại há miệng lớn như vậy.
Đừng nói là biển cả không có nhiều tiên tinh như vậy, mà cho dù là lấy toàn bộ tiên tinh trong bí cảnh Côn Luân cũng không cách nào chứa nổi Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Tần Phong.
"Tần Phong, các ngươi chớ quá mức!"
Sắc mặt của Tâm Nhan tiểu thư trong nháy mắt liền lạnh xuống, sức mạnh linh hồn quanh thân cũng bắt đầu điên cuồng loạn động.
"A cái này! !"
Thiên Quân, Vạn Mã sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi song phương còn hảo hảo nói chuyện làm ăn, nói như thế nào hất bàn liền hất bàn, bọn hắn cũng không biết rõ, bọn hắn không dám hỏi, dù sao cứ lấy vũ khí ra trước, vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
Tần Phong không chút hoang mang nói: "Không có tiên tinh cũng không sao, cứ để ta đóng gói một ít đặc sản là được@”
"Ngươi đây là đóng gói sao? Ngươi rõ ràng chính là ăn cướp!" Trân Trân tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, tỏ vẻ mình không phải là đặc sản.
"Nói bậy!"
Tần Phong nghiêm túc nói: "Đóng gói gọi là ân tình, ăn cướp gọi là sự cố, ngươi nghĩ ta là loại người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế sao!?”
Đám ma nữ kinh hãi mà há hốc miệng, không hiểu sao lại cảm thấy lời của hắn rất có đạo lý.
Tâm Nhan tiểu thư tỏ vẻ mình chưa bao giờ thấy qua loại người mặt dày vô sỉ như thế, nàng lạnh lùng nói: “Tần Phong, đừng tưởng rằng ngươi thoát khỏi công kích linh hồn, có được Nam Minh Ly Hỏa thì liền có thể muốn làm gì thì làm ở biển máu, nếu như thật sự ép ta, vậy cùng lắm thì cùng một chỗ đồng quy vu tận!"
"Đồng quy vu tận? !"
Tần Phong đã ăn chắc Tâm Nhan tiểu thư, cười nói: "Ngươi không đợi nam nhân kia trở về sao? Ngươi cứ như vậy cam tâm cùng ta đồng quy vu tận! ?"
Chỉ đơn giản mấy câu, nhưng lại khiến Tâm Nhan tiểu thư sửng sốt.
Nàng đã ở biển máu này suốt mấy vạn năm, làm sao có thể cam tâm cùng một tên vô sỉ đồng quy vu tận, coi như muốn chết nàng cũng nghĩ trước khi chết, phải gặp được nam nhân mà mình thương nhớ ngày đêm.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Tần Phong liền khiến lòng nàng run lên bần bật.
"Ngươi xác định ngươi có thể cùng ta đồng quy vu tận! ?"
Sắc mặt của Tâm Nhan tiểu thư hơi thay đổi, chỉ thấy khóe miệng Tần Phong xuất hiện một nụ cười khinh miệt, đây là khinh miệt câu đồng quy vu tận từ trong miệng nàng.
Là một linh hồn quỷ tu, nàng có một sự nhạy cảm phi thường đối với linh hồn.
Đương nhiên nàng cũng có thể rõ ràng cảm ứng được linh hồn của Tần Phong không hề dao động, có nghĩa là hắn xác thực không có nói láo, mà thật sự không đặt nàng vào trong mắt.
"Làm sao có thể! !"
Tâm Nhan tiểu thư cảm thấy kinh hãi không gì sánh được, không rõ Tần Phong lấy tự tin ở đâu ra.
Đừng nói hắn chỉ mới là người tu luyện có tu vi Nhập Đạo tứ trọng, coi như người tu luyện mạnh nhất Hoang Cổ, một khi đứng trước mặt nàng cũng không có loại tự tin như vậy. Rốt cuộc Tần Phong vô tri không sợ, hay là hắn có con át chủ bài kinh khủng nào.
"Ngươi không nên thương tổn tiểu thư nhà ta, nhóm chúng ta sẽ đi theo ngươi!"
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái bảo hộ Tâm Nhan tiểu thư ở sau lưng, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Phong, nếu như con mắt có thể giết chết người, Tần Phong chỉ sợ sớm đã bị xẻ thành tám khối.
"Trễ!"
Tần Phong lạnh lùng nói: “Hiện tại bao quát có Tâm Nhân tiểu thư, ta muốn hết!”
"Ngươi, ngươi quá vô sỉ! !"
Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không nghĩ tới Tần Phong lại dám đánh chủ ý lên tiểu thư nhà mình.
Rống!!
Bên trong biển máu vang lên từng trận gào thét, thật sự không nhịn nổi nữa.
Chỉ thấy mấy vạn con Cương thi ào ào chạy đến, khí tức băng lãnh khiến cho nhiệt độ trời đất hạ xuống, còn có hàng ngàn mấy vị ma nữ tỷ tỷ cũng chạy tới trợ trận.
Phảng phất chỉ cần Tâm Nhan tiểu thư ra lệnh một tiếng, dù cho hồn phi phách tán, bọn hắn cũng muốn xông lên xé xác Tần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận