Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1332 - Minh chủ trong lòng dân chúng



Chương 1332 - Minh chủ trong lòng dân chúng




“Tần Vương kế vị!?”
Nhâm Hoàn lập tức mở to hai mắt kinh hô lên, cảm giác không đúng lại vội vàng che miệng lại.
“Một triều nhân hoàng một triều thần!”
Tam Lộng đại sư nhịn không được cảm khái nói: "Ngươi cũng biết Tần vương có tính cách gì, trong mắt căn bản không chứa nổi một hạt cát, một khi để hắn kế vị, ngày lành của cũng chỉ sợ chấm dứt."
“Điều này sao có thể?”
Nhâm Hoàn nhất thời liền nóng nảy.
Tuy rằng Tần đạo chưa bao giờ phát lương, nhưng phúc lợi tàng hình vẫn rất nhiều.
Nhất là gần đây hắn học được trò mới, cái loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy si mê, ở trong từng tiếng từng tiếng hoan hô mà dần dần mê hoặc chính mình.
“Nếu như tiểu Bạch đăng cơ......”
Tam Lộng đại sư nói được một nửa, cũng không dám nói tiếp.
Tuy rằng Tiểu Bạch đăng cơ thì sẽ có nhiều chỗ tốt hơn cho bọn bọn họ, có thể tiếp tục hưởng thụ phúc lợi tàng hình, nhưng ý chí của Tần Hoàng sao có thể thay đổi.
“Hay là tranh thủ thời gian tu luyện đi!”
Mộc Tú không nhịn được thở dài một tiếng nói: "Chỉ cần có thể đi theo bệ hạ phi thăng thượng giới, chúng ta vẫn có ngày tốt để sống.”
“Ai!”
Hai người cũng thở dài một tiếng, biết ngày khổ sắp tới.
Tuy rằng Tần Hoàng có được thiên phú nghịch thiên, nhưng tính cách cũng không chịu ngồi lâu dưới người khác, phi thăng thượng giới nhất định cần một đoạn thời gian để hèn mọn phát dục.
Cũng liền ý nghĩa bọn họ đi theo Tần Hoàng phi thăng, cần ở thượng giới cố gắng liều chết, không cách nào tác oai tác oái giống ở hạ giới.
Lúc này......
Tần Phong đang bị Tử Diên đè ở dưới thân.
Bởi vì Phong Hỏa Hí chư hầu khiến cho Vu Lan bị xem là hồng nhan họa thủy, cho nên Tử Diên vô cùng nhiệt tình chủ động, thậm chí còn đáp ứng vài yêu cầu quá phận của Tần Phong.
“Phi, tên hôn quân này!!”
Tâm Nhan tiểu thư cũng không có rời đi, mà là lặn vào trong A phòng cung.
Bởi vì thân ảnh Tần Phong cứ một mực nằm ở trong đầu, cho nên nhịn không được mà muốn vào A Phòng cung nhìn lén, nhưng ai biết vừa đến đã nghe thấy thanh âm xấu hổ như thế.
Bất quá nàng không có lựa chọn trực tiếp rời đi, mà là rón rén dừng ở trên nóc nhà.
“Ta chỉ liếc mắt một cái!”
Trên mặt Tâm Nhan tiểu thư nổi lên một vệt ửng đỏ, dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ vạch mái ngói ra.
“Hả!?”
Tần Phong lập tức nhíu mày, cảm ứng có người đang nhìn lén.
Bất quá sau khi hắn cảm ứng người tới là Tâm Nhan tiểu thư, lập tức sửng sốt, thật sự không nghĩ tới Tâm Nhan tiểu thư cao lãnh, cư nhiên sẽ có một mặt không muốn người khác biết như thế.
Hình ảnh vừa chuyển - -
Tần Hạo về tới tổ địa Tần gia.
Bất quá sau khi về thì liền trầm mặc, một mình đến dưới tàng cây cổ thụ.
Lúc trước xem Phong Hỏa mà đến kinh độ cứu viện, bởi vì sốt ruột cũng không có tâm tình ngắm phong cảnh trên đường, nhưng lúc về mới thấy nhân gian khó khăn như thế nào.
Hàng vạn người bị cường ép bắt làm lao dịch, còn có vô số quan sai cường giả thu hồi binh khí thiên hạ.
Các loại cốt nhục chia lìa, thê ly tử tán, người tóc bạc tiễn người tóc đen, cảnh tượng quan binh áp bức bách tính, không ngừng xuất hiện ở trước mắt y, cũng không ngừng kích thích thần kinh cùng thế giới quan điên đảo của y.
“Không nên như vậy......”
Tần Hạo hai tay nắm tóc, vẻ mặt thống khổ nói: "Ca ca chặt đứt gông xiềng Thiên Đạo, hắn hẳn nên che chở con dân của hắn, không nên đối đãi với con dân như thế, Tần gia chúng ta lật đổ tiền triều sáng lập Đại Tần, là vì chấm dứt chiến tranh mang thiên hạ thương sinh vượt qua thời gian tốt đẹp, nhưng chúng ta đã làm những gì?”
“Tiểu tử này hình như bắt đầu thức tỉnh rồi!”
Giang Tuyết sau khi xem cảnh này, kích động thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Tuy nhiên không đợi nàng vui vẻ hai phút rưỡi, chỉ thấy Tần Hạo lại móc ra quyển sổ nhỏ...
“Ca, ngươi làm bao nhiêu nghiệt!”
Tần Hạo bi phẫn lật xem quyển sổ nhỏ, bên trong tất cả đều là nghiệp chướng của ca ca y.
"Còn phải đẩy một cái!"
Giang Vô Song càng xem càng sốt ruột, trực tiếp tiến lên nói: "Tiểu Hạo, nếu thiên hạ thương sinh đều đang chờ đợi một vị minh chủ, mà ca của ngươi mặc dù tài hoa hơn người, nhưng cũng không phải là minh chủ mà thế nhân mong đợi.”
“Minh chủ!?”
Trong lòng Tần Hạo không khỏi nhảy dựng, thanh tiến độ tạo phản bắt đầu kích hoạt.
“Đúng vậy!”
Giang Tuyết cũng vội vàng tiến lên, trực tiếp nói rõ: "Tiểu Hạo, hiện tại thiên hạ thương sinh khổ sở vì Tần Hoàng, cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu vớt thiên hạ thương sinh, bọn họ đang chờ ngươi vung tay hô một tiếng."
“Ta!?”
Khóe miệng Tần Hạo lộ ra một nụ cười khổ, cảm thấy bọn họ quá coi trọng mình.
Năm đó Diệp Thần, Phương Trường, Lâm Uyên không phải cũng là kinh tài tuyệt diễm sao, thiên phú tuyệt không kém y bao nhiêu, nhưng kết quả không phải đều bị ca vô tình trấn áp.
“Ngươi không giống bọn họ!”
Giang Tuyết nhìn ra Tần Hạo đang băn khoăn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi cùng Tần Hoàng là cùng một mẹ, huynh đệ song sinh chênh lệch ba tuổi, trên người đều chảy huyết mạch của Tần gia, chín vị lão tổ Tần gia sẽ không ra tay, mà ngươi cũng có thể sử dụng Đại Tần cửu đỉnh..."
“Các ngươi hình như còn chưa hiểu rõ!”
Tần Hạo nghiêm mặt ngắt lời: "Không phải Tần gia ta tạo ra ca ca, mà là ca ta tạo ra Tần gia, hắn tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập Đại Tần, cho dù chín vị lão tổ Tần gia không ra tay, thì dưới trướng hắn cũng là nhân tài đông đúc, không chỉ có một đao, một tăng, hai vệ, ba tâm phúc, còn có bốn bộc, năm tướng, sau bộ phận, bọn họ không chỉ có thần khí do ca ta luyện chế, ,mà phần lớn đều đã đột phá đến cảnh giới Đại Đế.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận