Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 839 - Muốn bắt cóc thỏ



Chương 839 - Muốn bắt cóc thỏ




“Lão tổ tông!”
Lâm Hào xoay người hành lễ, nói: "Tôn nhi đang suy nghĩ, Lâm gia chúng ta nên đầu tư vào ai!? "
“Đây là một vấn đề khó khăn!"
Lâm gia lão tổ ngồi trên đá ngầm, gõ gõ chân nói: "Hiện tại Lâm gia ta chỉ còn lại một lợi thế Tà Đế Xá Lợi, nếu đầu tư thất bại liền có nghĩa không có cơ hội xoay người, hiện tại trong lòng ngươi đã có sự chưa chọn chưa!?”
"Hồi lão tổ tông..."
Lâm Hào không dám giấu diếm nói: "Trong lòng Tôn Nhi có bốn người, Thiếu cung chủ Lam Ma cung, Vu Lan, thiên tư bảng thứ mười chín, thiên phú vô hạn. Chiến thần của pháo đài Bắc Cương, Diệp Thần, không chỉ tuổi còn trẻ đột phá đến Chuẩn Đế Trung giai cảnh, còn có thể chạy trốn từ trong tay thượng giới tiên nhân, có thể thấy được thiên phú của hắn khủng bố bao nhiêu. Thứ ba chính là Tần Hạo, thiếu niên chí tôn, truyền nhân của Long Tượng đại đế, tuyệt thế yêu nghiệt lên đỉnh Đăng Tiên Đài.”
"Tần Hạo!!"
Trong lòng Lâm Tâm Nhi không khỏi căng thẳng.
Trong đầu không chỉ hiện ra Tào Hạo hô to ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, còn hiện ra hình ảnh Tần Hạo đánh bại nàng ở đế đô.
Lâm gia lão tổ không vội vàng bình luận, mở miệng hỏi: "Vậy người thứ tư là ai!?”
“Lâm Tam!”
Lâm Hào liếc mắt nhìn Lâm Tâm Nhi, cố nén xúc động xách cây gậy lớn ra, nói: "Hắn có xuất thần từu thành Thiên Tâm, sau bái Thần Tú làm sư phụ, không chỉ gõ 9 hồi chuông Tạo Hóa, còn có đại cơ duyên.”
“Lâm Tam!?"
Lâm gia lão tổ quay đầu nhìn về phía Lâm Tâm Nhi ở phía sau, hiển nhiên cũng nghe nói qua nàng làm những chuyện hỗn trướng kia.
Nếu như không phải người Lâm gia bọn họ thưa thớt, ông khẳng định học cha nàng lấy ra đại bổng quất chết nàng, không chỉ chạy tới từ hôn thiếu niên chí tôn, còn đuổi thiên tài kiếm đạo ra khỏi nhà.
"Ta đã sai!"
Nhìn thấy ánh mắt của cha ruột và lão tổ muốn giết người, Lâm Tâm Nhi thuần thục quỳ xuống tỏ vẻ mình sai rồi.
Tuy nhiên nàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng không có đánh thức tình phụ thân của Lâm Hào.
Vừa nghĩ đến Thiên Tâm chi thành bởi vì nàng mà bại, hai đại tuyệt thế thiên kiêu bởi vì nàng mà tổn thất, lão tổ tông một phen bởi vì nàng mà trốn ở hải đảo sinh hoạt, hắn đường đường là thành chủ thành Thiên Tâm cũng bởi vì nàng mà xú danh lan xa không cách nào nối lại, quả là giận không chỗ phát tiết…
Ba một tiếng!!
Lâm Hào thuần thục lấy ra một cây gậy lớn, hung hăng đánh vào cái áo bông nhỏ này.
"A..."
Lâm Tâm Nhi phát ra tiếng kêu thê thảm, thật lâu không tiêu tan trên bầu trời Bắc Hải.
Lúc này ——
Tần Phong khống chế Thần Phong Chu tiến vào Bắc Hải, dựa theo trí nhớ đi về phía đảo nhỏ.
“Cướp đoạt Tà Đế Xá Lợi hẳn là không thành vấn đề!”
Tần Phong nhìn hai đại đế bên cạnh, áp chế vị đại đế lão tổ kia của Lâm gia, cùng với đại quân còn lại của thành Thiên Tâm thì xem như không có vấn đề gì lớn.
Trong khoan thuyền.
Ngọc Tuyết thấy Tần Phong đi ra ngoài hít thở không khí, quyết đoán lấy ra một cái bao tải màu trắng, thừa dịp những người khác đều đang tu luyện, một tay đem bao tải trùm trên đầu Tiểu Bạch.
"Bẹp, bẹp. . ."
Tiểu Bạch không hề có giác ngộ bị người ta trùm bao bố, bẹp bẹp miệng tiếp tục ngủ vù vù trong bao tải.
“Đắc thủ rồi, đi mau!”
Ngọc Tuyết lập tức mặt mày hớn hở, kêu Hoa Linh vội vàng rời đi.
“Đi!”
Hoa Linh lập tức từ trên mặt đất đứng lên, là một khắc cũng không muốn ở bên cạnh Tần Phong.
Quả thực chính là một nhà tư bản hắc tâm vô nhân tính, hận không thể để cho nàng một ngày làm hai mươi bốn giờ, ép buộc mỗi một phần lao động của nàng.
Bang một tiếng!!
Ngọc Tuyết vừa đi tới cửa khoang thuyền, liền đụng phải Tần Phong trở về.
"Ngươi, ngươi trở về!?"
Ngọc Tuyết bị dọa đến thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt.
Chỉ với độ cao một mét năm đáng thương của nàng, ở trước mặt Tần Phong hoàn toàn chính là tiểu hài tử, cảm giác áp bách như người khổng lồ kia, làm cho nàng cảm giác lúc nào cũng có thể bị Tần Phong đè chết...
“Nếu không trở về, thỏ nhà ta đã bị bắt cóc!”
Tần Phong nhìn bộ dáng Ngọc Tuyết chột dạ, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng liền phát hiện không thấy Tiểu Bạch.
“Chúng ta không phải con buôn!”
Hoa Linh nhanh nhẹn thả Tiểu Bạch trở về, ý đồ thông qua giả bộ đáng thương lăn lộn qua cửa ải.
"Chỉ có vậy thôi!"?
Tần Phong nhịn không được trợn trắng mắt, căn bản cũng không ăn bộ dáng này của các nàng.
Nhớ năm đó hắn gặp phải những nữ yêu tinh kia so ra còn lợi hại hơn nhiều, có thể thông qua màn hình bắt cóc hài tử của hắn, cho nên sao có thể bị tiểu yêu lừa gạt qua cửa ải.
"Thiên sư, có thể tha thứ cho chúng ta không??"
Ngọc Tuyết thấy không cách nào manh manh vượt qua cửa ải, chỉ có thể cầu xin tha thứ.
"Không bằng ta thưởng cho ngươi như thế nào!?"
Khóe miệng Tần Phong phác họa nụ cười như long vương, từng bước từng bước bức Ngọc Tuyết đến góc khoang thuyền.
Nâng tay phải chống lên tường, chân phải thì uốn cong vòng ra phía sau chân trái, nhìn qua đúng chuẩn bộ dáng bích đông tỷ tỷ trên đường phố.
"Phần thưởng gì!?"
Ngọc Tuyết không khỏi sửng sốt, luôn cảm thấy Tần Phong không có ý tốt.
Tuy nhiên bởi vì khoảng cách giữa hai người thật sự là quá gần, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt khí Tần Phong thở ra, làm cho tim gan của nàng đập loạn, căn bản không cách nào tập trung tinh thần tự hỏi Tần Phong muốn làm gì.
"Ta có một ấn..."
Tần Phong ở bên tai nàng nhẹ giọng nhỏ giọng nói: "Không chỉ có thể làm cho yêu tăng lên chiến lực gấp năm lần, còn có nhân quả không dính người, các loại năng lực kỳ lạ như cảm giác sát ý.”
“Chiến lực gấp năm lần!!”
Ngọc Tuyết bị nhiệt khí của Tần Phong làm cho toàn thân nhũn ra, vừa nghe chiến lực gấp năm lần lập tức giơ tay đầu hàng.
Trong thế giới huyền huyễn cường giả được tôn trọng, không ai có thể cự tuyệt hấp dẫn của chiến lực gấp năm lần.
Nhất là trong loạn thế như bây giờ, hấp dẫn của chiến lực gấp năm lần càng lớn, điều này sẽ tăng lên rất nhiều cơ hội để các nàng sống đến vòng chung kết.
"Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy!?"
Hoa Linh cảnh giác nói: "Ta nghĩ ấn có thể tăng lên chiến lực gấp năm lần, không phải dễ dàng nói cho liền cho!?”
“Đương nhiên!”
Tần Phong thoải mái thừa nhận: "Muốn có được ấn của ta, nhất định phải học cách nắm bắt cơ hội, nắm bắt tương lai, thổi kèn chiến thắng.”
“Ý gì!?"
Ngọc Tuyết cùng Hoa Linh liếc mắt nhìn nhau một cái, tỏ vẻ mình không nghe hiểu.
“Ý chính là ấn này chỉ có tác dụng với yêu có tiềm lực!”
Nguyệt Hi mở to mắt, tình lại từ trạng thái tu luyện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận