Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1599 - Ta phải có tất cả!!



Chương 1599 - Ta phải có tất cả!!




“Hả!?”
Tần Phong nhịn không được nhìn xung quanh, giống như lại nghe có người đang khen hắn.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất cũng chấn động kịch liệt.
Chỉ thấy Phụng Thiên vọt tới trước mặt một gã hắc y nhân, hung hăng nện xuống nấm đấm to bằng bao cát, không chỉ ghim đầu đối phương xuống mặt đất mà còn khiến bên dưới nứt ra từ lỗ hổng dữ tợn.
“Ực, quá tàn bạo!”
Đệ tử Tiên Minh nuốt một ngụm nước miếng, thân thể theo bản năng lui về phía sau hai bước.
Không ưu nhã giống như những gã tu tiên bọn hắn, thể tu hoàn toàn là một đám bạo long hình người, từng quyền nện vào thịt, làm cho người ta nhìn cũng có thể cảm giác đau nhức.
“Hống!!”
Phụng Thiên ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, tiếp tục xông về phía người kế tiếp.
“Quả thực là mãnh hổ!”
Từ Càn Khôn nghe được động tĩnh, cũng đi ra xem xét tình huống.
Tuy nhiên ánh mắt của hắn chỉ vẻn vẹn dừng lại vài giây trên người Phụng Thiên, sau đó đã bị cảnh Tần Phong chiến đấu ở cách đó không xa hấp dẫn.
Chỉ thấy Tần Phong đang đối mặt với một đám ám ảnh sát thủ Kim Tiên Cảnh vây công, nhưng bộ dáng không chỉ chật vật mà ngược lại còn nhân cơ hội giết người lại vài người.
“Tên này thật sự là Luyện Khí Sư?”
Sắc mặt Từ Càn Khôn đanh lại, cảm nhận được sự khủng bố của Tần Phong.
“Tần sư huynh, thật lợi hại!”
Mộ Dung Tĩnh hóa thân thành tiểu mê muội, kích động vừa nhảy vừa nhảy.
"Không ai có thể cự tuyệt Từ Càn Khôn ta!”
Từ Càn Khôn quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tĩnh, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
Thế nhưng không đợi gã đi ra trang bức thì bên tai đã truyền đến âm thanh của những đệ tử khác.
“Địa Tiên diệt Kim Tiên, Tần sư đệ, khủng bố như vậy!”
“Diệt Kim Tiên tính là gì, ta nghe nói Tần sư đệ còn diệt một Tiên Quân!”
“Tiên Quân? Ngươi nói đùa gì vậy, Địa Tiên làm sao có thể diệt Tiên Quân?”
“Là thật, ta nghe nói Tần sư đệ có một hồ lô nhỏ, là Đại Tiên Thiên chí bảo!”
“Đại Tiên Thiên Chí bảo? Ngươi không đùa chứ?”
“Trước mắt, Đại Tiên Thiên Chí bảo duy nhất trong Tiên giới đang nằm trong tay Long Ngạo Thiên, vậy Tần sư đệ lấy đâu ra Đại Tiên Thiên chí bảo?”
"Không biết, ta chỉ biết là Tần sư đệ có một hồ lô nhỏ, một câu mời bảo bối xoay người, trực tiếp đánh cường giả Tiên Quân thành thịt vụn!”
“………”
Nghe chữ Đại Tiên Thiên chí bảo, khiến cho thân thể Từ Càn Khôn run lên.
Vốn cho rằng Tần Phong chỉ là một luyện khí sư biết cầm kiếm, nhưng không ngờ hắn còn có Đại Tiên Thiên chí bảo, cái này so với sư muội Mộ Dung Tĩnh thì còn khiến người ta khó thể cự tuyệt hơn.
“Ta muốn tất cả!”
Đôi mắt Từ Càn Khôn lóe lên hàn quang, nắm đấm bóp lại kêu khanh khách.
Lúc này......
Tần Phong đã giải quyết xong đám ám ảnh sát thủ vây công mình, sau đó liền cảm nhận được rất nhiều người đang chăm chú nhìn mình.
“Mục đích đều là vì Trảm Tiên Hồ Lô sao?”
Tần Phong nhịn không được mà tự lẩm bẩm.
Tuy rằng hắn thông qua Dịch Thiên Cơ đại bách khoa, cũng hiểu Đại Tiên Thiên chí bảo ở Tiên giới trân quý đến cỡ nào, nhưng không ngờ lại có nhiều người mò tới như vậy, điều này làm cho hắn hiểu được cái gì gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
“Nhân tính không chịu nổi khảo nghiệm!”
Tần Phong nhịn không được cảm khái một tiếng, biết phải mau chóng quay về Tiên Minh.
Tuy rằng chuyện hắn bại lộ Đại Tiên Thiên chí bảo là vì muốn quấy đục nước, nhưng cũng không muốn thả mình vào trong nguy hiểm, hiện tại nhất định phải nhanh chóng quay về Tiên Minh tìm kiếm bảo hộ.
“Tần sư đệ!”
Từ Càn Khôn sốt ruột đi tới, tỏ ra quan tâm: "Nghe nói những người này đều hướng về phía ngươi, vì sự an toàn của ngươi, ta sẽ bảo hộ ngươi trở về Tiên Minh trước!?”
“Đa tạ, Thái sư huynh!”
Tần Phong lễ phép nói cám tạ, sau đó lại khéo léo từ chối: “Tuy nhiên ta định trở về cùng Triệu sư huynh, chỉ cần có Triệu sư huynh, tuyệt đối sẽ không cho bọn đạo chích kia có cơ hội.”
“Triệu sư huynh!?”
Đệ tử Tiên Minh bốn phía nghe vậy, theo bản năng quay đầu nhìn phía sau.
Chỉ thấy Triệu Trường Sinh quả nhiên ở phía sau mọi người, gắt gao đem mọi người bảo vệ ở trước người mình.
“Ách......”
Triệu Trường Sinh thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, xấu hổ có thể móc ngón chân ra ba phòng ngủ một phòng khách.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ hãm hại Thiên Tuyển chi tử cấp thần thoại, đạt được 20 vạn điểm nhân vật phản diện!"
“Ai hãm hại!?”
Tần Phong lập tức không vui, khiển trách hệ thống vu hãm người tốt.
Hắn chỉ thấy Triệu Trường Sinh mất đi tĩnh tâm, cho nên mới muốn trả lại cho y một trái tim cầu tiến, làm sao có thể hãm hại để hình dung trái tim lương khổ của hắn chứ!
Ầm ầm một tiếng!!
Phụng Thiên giống như bạo long hình người, lại đánh bay người ra ngoài.
Bất quá khi hắn ta ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, lại phát hiện cả con phố đã sớm rách nát một mảnh, mấy chục tên ám ảnh sát thủ không phải nằm ngổn ngang trên mặt đất, thì giống như lạp xưởng treo ở trên tường.
“Hết rồi!?”
Phụng Thiên không vui chép chép miệng, tỏ vẻ mình còn chưa có dùng hết sức lực.
“Đến lượt thỏ ta xuất hiện rồi!”
Tiểu Bạch lập tức kích động, chuẩn bị tiến lên cướp đoạt sạch sẽ.
Trên người một đám tử sĩ này thì có thứ gì tốt!?”
Tần Phong nắm lấy tai thỏ Tiểu Bạch, không quên mở miệng giáo dục: "Sắp sang năm mới rồi, bây giờ bên ngoài có rất nhiều trộm heo, không nên chạy loạn nữa.”
"Thỏ ta không phải heo!"
Tiểu Bạch lập tức lớn tiếng kháng nghị, khuôn mặt nhỏ nhắn run rẩy.
"Ngươi không phải heo!"
Tần Phong dỗ dành qua loa một câu, xoay người đi tìm Tiền Đa Đa.
“Tần sư huynh, chờ ta một chút!”
Mộ Dung Tĩnh lập tức đi theo, thuần thục nắm lấy bàn tay to của Tần Phong.
“Hừ, không giống ai cả!”
Hữu Dung tức giận hừ một tiếng, tiến lên nắm lấy tay kia của Tần Phong.
“Mẹ kiếp, ta họ Từ!”
Từ Càn Khôn nhìn Tần Phong rời đi, tức giận đến mức cả khuôn mặt từ đỏ chuyển sang xanh.
Không chỉ nhục nhã hắn nhiều lần, còn dám trước mặt mọi người coi thường tam đại danh sách này của mình, nếu gã không cho Tần Phong nhìn một chút màu sắc, thì hắn sẽ không biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận