Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 262. Trung Thành Liếm Cẩu

Chương 262. Trung Thành Liếm Cẩu
Nhưng hiện tại nhìn lại, không khỏi khâm phục sự cao minh của Tần Phong.
Ngay trước mặt tất cả thiên kiêu của thư viện Thiên Hồng, hắn thay bọn họ lên tiếng bất bình, gây áp lực cho hai vị Thánh tử khác.
Chưa nói tới việc Tần Phong có bỏ thêm tiên tinh cho bọn họ hay không, hoặc liệu có ép hai vị thiên tử phải đưa tiên tinh ra, mọi người chỉ biết, tam thánh tử nghĩa khí ngất trời, còn hai vị thánh tử khác lại không thèm đếm xỉa đến tiểu đệ.
"Diệp Long, Trần Tổ mau cút ra đây cho thỏ ta!!”
Tiểu Bạch đứng trên bờ vai của Tần Phong, hung hăng kêu to.
Biết rõ nếu đối phương là lỗ hổng tiên tinh không cách nào lấp đầy, Tần Phong phải tự mình bỏ tiền mua lòng người, điều này đồng nghĩa với việc Tầ Phong có cớ để không mua thiên tài địa bản cho thỏ ta.
"Thánh Tử đại nhân!!"
Bọn người Lý Cực vô cùng cảm động.
Không nghĩ tới Tần Phong thế mà ra mặt vì bọn hắn, nhất quyết ép hai vị thánh tử kia phải ra mặt.
Lúc này ——
Nhóm thiên kiêu của thư viện Thiên Hồng nghe được động tĩnh cũng chạy ra hóng hớt.
“Ai lại phách lối như thế? Có dũng khí gọi thẳng tên của hai vị thánh tử?!”
“Còn có thể là ai, đệ tam Thánh Tử Tần Phong đã trở về!”
“Nghe nói Tần Phong điên cuồng giết người trong bí cảnh Côn Luân, là thật hay là giả vậy!?”
“Ta không thể vào được bí cảnh Côn Luân, làm sao mà biết rõ thật giả!?”
“Ta nghĩ là giả, làm gì có ai lại đột phá căn cơ nhanh như vậy.”
“Các ngươi cố gắng cảm ứng, xem rốt cuộc khí tức của Tần Phong có phải là Nhập Đạo bát trọng hay không!?”
“Ngọa tào, thật sự là Nhập Đạo bát trọng, phế đi, triệt để phế đi!"
". . ."
Bởi vì tin tức Tần Phong đại chiến với sinh tử cảnh vẫn chưa được truyền về, cho nên trong mắt của nhóm thiên kiêu tại thư viện Thiên Hồng thì Tần Phong vẫn là tên thánh tử phế vật.
Tần Phong có ý tứ muốn giải thích, nhìn thấy người xem đã tới, hắn bắt đầu làm bộ thở dài: “Ai, quả nhiên không cách nào đánh thức một người giả vờ ngủ!”
Đám người xung quanh đều bị một câu này làm cho trầm mặc, tâm tình cũng không khỏi cảm thấy một trận uể oải.
Tiểu đệ của mình xảy ra chuyện, nhưng kêu nửa ngày cũng không dám lộ mặt, dạng lão đại như vậy có đáng giá để bọn họ bán mạng hay không!?
"Được rồi!"
Tần Phong xuất ra diễn xuất của vua màn ảnh, như thế hắn đã hạ quyết tâm rất lớn: “Trên người của ta còn có mấy trăm mai tiên tinh, bây giờ lấy ra coi như giúp mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.”
"Còn có mấy trăm mai!!"
Bọn người Lý Cực sững sờ.
Mặc dù bọn hắn khát vọng Tần Phong có tiên tinh để cứu mọi người, nhưng lý trí nói cho bọn hắn biết tỉ lệ của chuyện này rất thấp, nhưng ai biết hi vọng lại đột nhiên đến như vậy, giống như người sắp chết đuối nhìn thấy áo phao.
“Thỏ ta phản đối!!”
Tiểu Bạch một giây liền tiến vào nhân vật, tức hổn hển kêu lên: "Những tiên tinh này là ngươi dùng mạng để đổi lấy, vì thế còn hôn mê đằng đẵng 10 ngày, trong lúc mê mang còn gọi tên Vu Lan tiểu tỷ tỷ 8.435 lần, dựa vào cái gì mà lại cho bọn hắn!?”
"Hắn. . ."
Vu Lan đang núp sau đám người liền thoáng giật mình, não cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Có ý tứ gì!?
Tại sao lúc Tần Phong hôn mê lại gọi tên nàng!?
Nàng nhớ bản thân không hề thiếu tiền hắn, chẳng lẽ mình chính là người ở trong lòng của hắn!?
"Ngọa tào, con thỏ này cũng quá chuyên nghiệp rồi!"
Thiên Quân, Vạn Mã choáng váng.
Nó không chỉ phối hợp mượt mà với Tần Phong dưới tình huống không hề có kịch bản, mà còn tiện giúp Tần Phong lấy được chút thiện cảm trước mặt Vu Lan.
Thiên Quân cũng nhanh chóng nhập vai, khuyên can: “Lão đại, ngươi đã cho bọn hắn mấy trăm mai tiên tinh, như vậy đã coi như hết lòng rồi, bây giờ không thể cho tiếp!”
Vạn Mã hút nước mũi, nước mắt: “Lão đại, ngươi liều chết mới có được những tiên tinh này, thiếu chút nữa là bỏ mạng, còn không phải vì đi đến Lam Ma cung cầu hôn, cho Vu Lan tiểu thư một cái công đạo? Hiện tại ngươi cho bọn hắn, Vu Lan tiểu thư phải làm sao bây giờ a!?”
"Cầu hôn!!"
Trên mặt Vu Lan ửng lên một vòng đỏ hồng, trái tim nhỏ cũng đập loạn.
Hình như nàng chưa từng nói chuyện này với Tần Phong!?
Nhưng nếu hắn thật sự đến Lam Ma cung để cầu hôn thì nàng có nên đáp ứng hay không!?
"Cái này. . ."
Ánh mặt của bọn người Lý Cực lập tức ảm đạm xuống.
Đúng như Thiên Quân nói, Tần Phong cho bọn họ mấy trăm mai tiên tinh, là coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, bọn họ cũng không thể lấy quà cưới mà người ta liều mạng chuẩn bị được.
Tần Phong quang minh lẫm liệt nói: "Hiện tại mạng người quan trọng, bất chấp những thứ kia!"
"Lão đại, nghĩ lại đi!"
Thiên Quân, Vạn Mã trực tiếp quỳ xuống đất, ôm lấy đùi Tần Phong để ngăn cản.
"Đi ra, tiền tài chính là vật ngoài thân, mạng người mới là vô giá!!"
Tần Phong giống như Lưu hoàng thúc thu mua Triệu Vân, quyền đả Thiên Quân, chân đạp Vạn Mã chỉ vì thu mua thiên kiêu.
"Lão đại, không thể!!”
Diễn xuất của Thiên Quân, Vạn Mã cũng bùng nổ, hai người nắm lấy ống quần Tần Phong, khóc đến tan nát cõi lòng, giống như nhi tử bị Tần Phong ném xuống giếng.
"Chia cho mọi người đi!"
Tần Phong không nhìn Thiên Quân, Vạn Mã kêu khóc, đau lòng đem một cái túi nhỏ, giao cho Lý Cực.
Tình cảnh này khiến cho các thiên kiêu xung quanh đều cảm động, cũng đều là Thánh tử, một bên vì lợi ích mà chọn nhắm mắt làm ngơ, một bên vì tiểu đệ mà lựa chọn đưa ra sính lễ ăn hỏi. Chỉ như vậy cũng đã đủ để bọn họ đưa ra lựa chọn đến lăn lộn với ai.
"A, nam nhân!!"
Hựu Dung liếc mắt, đã nhìn thấu mọi thứ.
Nếu không biết năng lực hồi phục của Tần Phong mạnh cỡ nào, thì suýt chút nữa nàng đã tin lời nói nhảm của bọn hắn rồi, con thỏ đáng yêu kia vì sao lại có cái miệng vô sỉ như vậy chứ.
"Thánh Tử đại nhân!!"
Bọn người Lý Cực cảm động ào ào, tất cả đều quỳ xuống, thề sẽ đi theo Tần Phong.
Đúng lúc này ——
Những thiên kiêu trung thành với đệ nhất, đệ nhị thánh tử đều dùng tiếng cười âm dương quái khí, nói: “Đi theo một cái phế vật, các ngươi đúng là có mắt!!”
"Ừm!!"
Đám thiên kiêu lập tức bị điểm tỉnh, nhớ tới căn cơ của Tần Phong đã bị phế.
Coi như hắn trọng tình trọng nghĩa thì như thế nào!?
Trong Hoang Cổ, nơi kẻ mạnh được tôn trọng, cho nên nếu đi theo thì thật sự không có tiền đồ.
“Chó nhà ai không đóng kỹ cửa, chạy đến đây sủa bây!!”
Lý Cực lập tức nhảy dựng, chửi mắng đối phương, bày ra tư thế một lời không hợp liền khai chiến.
“Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy!?”
Trong mắt đối phương hiện lên một tia hàn quang, linh lực trong cơ thể cũng bắt đầu vận chuyển.
"Ngươi hỏi ta là cái thá gì!?”
Lý Cực lên mặt, ngạo nghễ nói: "Ta lập tức nói cho ngươi, người khác không nhận ra Phong ca, ta nhận ra, người khác không phục Phong ca, ta phục, một câu, người khác hầu hạ không được Phong ca, ta hầu hạ, người khác hầu hạ được Phong ca, ta phục vụ càng tốt hơn, đệ tam Thánh Tử, trung thực liếm cẩu, đây chính là Lý Cực ta, thế nào, có đủ rõ ràng hay chưa, có muốn ta sủa hai tiếng gâu gâu cho ngươi nghe hay không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận