Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 272. Thiếu niên anh hùng Tần lão lục

Chương 272. Thiếu niên anh hùng Tần lão lục
"Các ngươi tự tiện xông vào Âm Nguyệt hoàng triều của ta, còn đả thương đệ nhất thánh tử ở trước mặt lão phu, đây là thấy lão phu nhiều năm không xuất thủ cho nên cảm thấy lão phu không được!?”
Ngữ khí của Đế Sư Vô Đạo rất nhẹ, nhưng lại lộ ra một cỗ uy nghiêm vô thượng.
“Chúng ta cũng không phải tự tiện xông vào Âm Nguyệt hoàng triều, cũng không có mạo phạm tới Đế Sư!”
Yến Vân Thập Bát kỵ cảm nhận được áp lực to lớn, cung kính ôm quyền nói: "Chúng ta đã nói rõ nguyên nhân với Lục Đạo Đế Quân, là do Đế Tú của quý quốc vô ý mang tiểu công chúa của tộc ta về đây, thiếu tộc trưởng sốt ruột muội muội cho nên mới dẫn người tới, về phần đả thương đệ nhất Thánh Tử, đơn thuần chỉ là hiểu lầm, nhìn thấy thiếu tộc trưởng đánh nhau với người khác, chúng ta không ra tay ngăn cản thì thật sự không có đạo lý.”
Sau một phen lý lẽ, đám người đối diện cũng không tìm được khe hở.
"Ừm!"
Đế Sư Vô Đạo nghe Lục Đạo Đế Quân đã đồng ý, thì gật đầu không muốn tiếp tục làm khó dễ đối phương.
"Ai nói ta muốn về nhà!"
Điềm Điềm gấp gáp, lớn tiếng nói: “Vừa rồi Phong ca ca lại cứu ta một lần nữa, dựa theo quy củ của Đại Mạc chúng ta…”
Chỉ là nàng vẫn chưa nói xong vận mệnh tương lai thì lại bị tóm cổ.
"Đừng làm rộn, đi mau!"
Mạc Đao một tay dẫn theo Điềm Điềm nhảy lên Côn, giống như sợ Đế Sư Vô Đạo đổi ý, trước khi đi vẫn không quên nhìn về phía Diệp Long, giống như muốn nhớ kỹ người này đã ức hiếp muội muội của hắn ta.
"Phong ca ca, cứu ta!!"
Điềm Điềm sắp bị bắt về nhà, cho nên chỉ có thể nhìn Tần Phong, phát ra âm thanh kêu cứu.
Chỉ tiếc lúc này Phong ca ca của nàng còn đang bận bịu, thừa dịp Diệp Long bị đánh trọng thương, hắn liền trơn tru lấy tất cả nhẫn trữ vật, vũ khí, nội giáp.
“Mẹ nó!”
Đám thiên kiêu ở xung quanh trợn mắt hốc mồm, rốt cục hiểu rõ tại sao tiểu Bạch lại chuyên nghiệp như vậy.
"Ngươi thật to gan!!”
Tiểu đệ của Diệp Long tức giận đùng đùng, nhanh chóng phóng về phía Tần Phong.
Chỉ là không đợi bọn hắn động thủ, thì đã bị mấy trăm tên thiên kiêu bao vây, một bộ nếu các ngươi dám động đến Tần Phong thì nhóm chúng ta liền tập thể tiến lên.
“Đúng là làm cho người ta cảm động!”
Tần Phong bị đám quần chúng thuần phác làm cho cảm động, một tay chộp lấy Hựu Dung, người đang thừa cơ hỗn loạn mà chạy trốn.
"Uy, ngươi làm gì, nam nữ thụ thụ bất thân!"
Hụu Dung bị hù đến mức trái tim nhỏ đập loạn, không hiểu tại sao Tần Phong cứ nhất quyết không buông tha nàng.
"Ngươi không thể đi!"
Tần Phong thì thào bên tai nàng: “Ngươi phải tiếp tục giúp ta đua ấm áp, chữa trị ám tất trên người bọn hắn.”
"Vậy ngươi dự định thanh toán ta bao nhiêu tiên tinh!?"
Hai mắt Hụu Dung lập tức sáng lên.
Nàng đã tận mắt nhìn thấy nhẫn trữ vật của Trần Tổ cùng Diệp Long rơi vào trong tay Tần Phong, nếu như không chịu thanh toán bằng linh thạch cực phẩm.
Tần Phong biến thành một nhà tư bản có lòng dạ hiểm độc, nghiêm túc nói: “Y đạo thông tại thiên đạo, thầy thuốc có tâm cắt cổ, tuyệt đối không được có tư lịch riêng cho bản thân. Y thuật là thứ để cứu thế gian, thầy thuốc liên quan đến tính mạng của ngàn vạn người, mạng người quan trọng, nếu ngươi coi y thuật là một phương tiện để đạt được danh tiếng và tài vật thì không khác đạo phỉ, y thuật không thể đi chung với tiền tài, chỉ có vô tư không ta, y thuật mới có thể hòa hợp như ý, y đạo mới có thể là chính đạo."
"Không có tiền thì không được!"
Hựu Dung trợn trắng mắt lên, quay người chuẩn bị rời đi.
Âm vang!
Tần Phong rút Trường Không thần kiếm, gác lên chiếc cổ trắng nõn của Hựu Dung.
"Ô ô, công tử đại nghĩa, tiểu nữ xin thụ giáo!"
Hựu Dung quả quyết vứt bỏ tiết tháo bảo mệnh, ngậm lấy nước mắt quỳ gối trước mặt Tần Phong…
“Đinh dong, chúc mừng túc chủ bức bách tình nhân chú định của thiên tuyển chi tử, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
“Rốt cuộc Lâm Tam thích nàng ở chỗ nào!?”
Tần Phong nhịn không được mà nói thầm một tiếng, càng lúc càng phát hiện hai người thật sự không thích hợp.
Lúc này ——
Lục Đạo Đế Quân trong cung điện.
Lục Đạo Đế Quân mở miệng hỏi: "Yến Vân Thập Bát kỵ đã đi rồi!?"
"Hồi Đế Quân, đã đi!" Bên người lão thái giám trả lời.
Lục Đạo Đế Quân lại hỏi: "Liên quan đến chuyện Tần Phong chém giết mấy ngàn môn sinh thiên tử của Đại Hạ, lại lấy sức một mình uy áp mấy vạn thiên kiêu, còn có vừa ra khỏi bí cảnh Côn Luân thì dùng ba kiếm chém giết cao thủ Sinh Tử cảnh cửu trọng tại Đại Hạ, những chuyện này đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Đã tra rõ!”
Lão thái giám vội vàng hồi đáp: "Trải quá nhiều lần xác nhận, chúng ta còn sắp xếp trinh sát đến Đại Hạ, xác thực Tần Phong Thánh Tử đã chém giết mấy ngàn môn sinh thiên tử Đại Hạ, còn lấy Đại Hà Kiếm Quyết uy áp mấy vạn thiên kiêu Hoang Cổ, lĩnh ngộ ra kiếm chiêu siêu việt thần cấp, một kiếm khai thiên môn, hai kiếm đầu tiên làm trọng thương Sinh Tử cảnh, kiếm thứ ba là cùng…”
"Ừm!?"
Lục Đạo Đế Quân nhàn nhạt phủi một cái, để cho lão thái giám suy nghĩ rõ ràng rồi nói.
Lão thái giám bị hù ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng cười ha hả sửa lời: "Xem trí nhớ của lão nô này, là Tần Phong Thánh Tử dùng ba kiếm chém chết cao thủ Sinh Tử cảnh cửu trọng của Đại Hạ, lúc ấy không có người ra tay trợ giúp Tần Phong Thánh Tử."
Làm tổng quản đứng đầu, dĩ nhiên hiểu rõ Lục Đạo Đế Quân có ý tứ gì.
Hiện tại Âm Nguyệt hoàng triều cùng Đại Hạ hoàng triều đã khai chiến, muốn lừa dối những người tu luyện trẻ tuổi lên tiền tuyến liều mạng, tự nhiên cần phải dựng lên một tượng đài thiếu niên anh hùng.
Vừa vặn đúng lúc này, thiếu niên Tần Phong đột nhiên xuất hiện.
Quét sạch mấy ngàn môn sinh thiên tử Đại Hạ, một người một kiếm trấn áp mấy vạn thiên kiêu Hoang Cổ, lại lĩnh ngộ ra kiếm chiêu siêu việt thần cấp, một kiếm khai thiên môn, dùng ba kiếm chém chết cường giả Sinh Tử cảnh cửu trọng của Đại Hạ.
Thử hỏi, thiếu niên nào trong thiên hạ mà không muốn sống như vậy, nâng kiếm lập được đại công!?
"Ừm!"
Lục Đạo Đế Quân hài lòng gật đầu, sau đó nghiêm túc, nói: “Chuyến đi đến bí cảnh Côn Luân lần này của Tần Phong đã phá vỡ uy phong của Đại Hạ hoàng triều, gia tăng chi uy cho Âm Nguyệt hoàng triều chúng ta, phải trọng thưởng!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận