Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 336. Đừng có lấy nam nhân ra đùa cợt nô gia

Chương 336. Đừng có lấy nam nhân ra đùa cợt nô gia
"Điêu trùng tiểu kỹ (tài chỉ đủ để vẽ được con giun, tài cán nhỏ mọn), cũng dám múa rìu qua mắt thợ!"
Nam tử hoa phục lập tức hội tụ năng lượng trong cơ thể, chấn vỡ Lam Ngân Triền Nhiễu, sau đó giơ nấm đấm lên đập về phía chùy đang lao tới.
Ầm ầm!!
Năng lượng va chám tứ tán, khiến cho hai người đều thối lui mấy bước.
“Giao mặt nạ ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Sắc mặt Đường Xuyên lập tức ngưng trọng, không nghĩ tới đối phương có thể phá Lam Ngân Triền Nhiễu.
“Hóa ra chỉ là một tên tiểu tặc!”
Khóe miệng nam tử hoa phục nổi lên một vòng giễu cợt, sau đó hóa thành một đạo tàn ảnh lần nữa xông lên trước.
Ầm ầm!!
Hai bên giao chiến khiến cho hẻm nhỏ không ngừng phát ra tiếng đao thép.
Nửa ngày qua đi. . .
Đường Xuyên mặt mũi sưng húp đi ra ngoài, trong tay còn cầm mặt nạ của đối phương.
“Đường Xuyên ta không phải tiểu tặc, tâm của ta trong vắt như gương sáng, hành động đều thuộc về chính nghĩa!"
Đường Xuyên dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía nơi đấu giá ở cách đó không xa, bất luận bỏ ra cái giá gì y cũng phải chứng minh tấm chân tình của mình.
. . .
Trong huyết trì.
Hai con ngươi của Phương Trường đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, nổi gân xanh, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Vài ngày trước khi tiến vào huyết trì, y vẫn có thể áp chế xuân dược trong cơ thể mình bằng cách hấp thụ năng lượng còn sót lại trong huyết trì.
Nhưng theo thời gian trôi qua, năng lượng trong huyết trì hoàn toàn cạn kiệt, lúc này y hoàn toàn dựa vào ý chí chống cự của mình.
"Tần Phong!!"
Phương Trường cơ hồ phát điên, y cũng không biết Tần Phong đã làm bao nhiêu chuyện.
Đã nhiều ngày trôi qua, hiệu quả của xuân dược vẫn mạnh mẽ như vậy, nhất là sau khi y mất đi tuệ căn, một tay cũng không hoạt động được, mà chỉ có thể dựa vào ý chí chống đỡ.
Nhưng vấn đề là liên tiếp nhiều ngày như vậy, coi như thần tới cũng chịu không được.
"Lão ma đầu, ngươi đã tỉnh hay chưa!?"
Phương Trường không ngừng kêu gọi lão ma đầu trong cơ thể.
Đáng tiếc, lần trước giúp y chống lại Nam Minh Ly Hỏa của Tần Phong tại Côn Minh bí cảnh, lão ma đầu liền chìm vào giấc ngủ say, còn chưa có tỉnh lại.
"A. . ."
Phương Trường nhịn không được quát to một tiếng, ý chí phòng tuyến cuối cùng đã bị phá vỡ.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Đại hội đấu giá được vạn chúng mong đợi đã bắt đầu.
Từng thân sĩ mang theo mặt nạ xuất hiện từ mọi hướng, sau khi vào địa điểm, họ đang xoa tay chuẩn bị để lát nữa có thể đại triển hùng phong.
"Không đúng!"
Tần Phong nhìn dòng người không ngừng tiến vào đại hội đấu giá, không hiểu tại sao chỉ toàn là nam nhân.
Thiên Quân vội giải thích: "Tại Hoang Cổ, nữ nhi đều gả cho người khác, mà việc Đại Đế lại liên quan đến vạn năm hưng suy của gia tộc, tự nhiên không có khả năng phái nữ nhân đến đây…”
"Đây chẳng phải là nói. . ."
Vạn Mã nhìn về phía quả cầu huyết trì trong tay của Tần Phong, trong lòng không khỏi mặc niệm ba phút thay cho Phương Trường, hy vọng kiếp sau y đừng gặp tên nam nhân nào gọi là Tần Phong.
"Nhìn ta làm gì!"
Tần Phong hiên ngang nói: “Không phải là cá sao biết cá vui? Các ngươi làm sao có thể Phương Trường thích hay không!?”
"Ây. . ."
Thiên Quân, Vạn Mã không khỏi kéo căng khóe mắt, quay đầu nhìn về phía Đông Phương tiểu thư ở bên cạnh.
Làm người từng trải, hắn hẳn là người có quyền lên tiếng nhất.
"Hừ!"
Đông Phương tiểu thư tức giận nói: "Các ngươi chơi thì chơi, nháo thì nháo, đừng có lấy nam nhân ra đùa cợt nô gia!”
"Ây. . ."
Tần Phong nghe xong liền dựng tóc gáy, sợ run cả người nói: "Cũng may hiện tại Phương Trường đã mất tuệ căn, biến thành một lão thái giám chết bầm, nếu không ta thật sự không dám tưởng tượng ra hình ảnh kia.”
"Hừ!"
Đông Phương tiểu thư lại hừ một tiếng, tức giận quay đầu sang hướng khác.
"Thì thế nào!?"
Vẻ mặt của Tần Phong vô cùng nghi hoặc, cảm thấy chẳng hiểutại sao.
Không rõ chính mình lại nói sai lời gì, khiến Đông Phương tiểu thư tức thành bộ dáng này.
Thiên Quân thấp giọng nói: "Lão đại, ta nghe nói Lam Sắc Yêu Cơ sáng tạo thần công tên là Quỳ Hoa Thần Điển, khúc mở đầu có viết muốn luyện công, thì trước phải tự cung!"
“Nghe thật quen tai, chẳng lẽ ngươi. . ."
Tần Phong khiếp sợ nhìn về phía Đông Phương tiểu thư, ánh mắt bắt đầu không khỏi dời xuống dưới.
"Ngạc nhiên!"
Đông Phương tiểu thư phong tình vạn chủng khinh bỉ nhìn nói: "Con đường tu luyện vốn là tràn ngập bụi gai, không trải qua trắc trở thì làm sao đạt được ngôi vị Đại Đế, chỉ là một lượng tấc hoàn toàn trò trẻ con!"
"Qủa nhiên là lang nhân!"
Bên trong ánh mắt của Thiên Quân, Vạn Mã tràn đầy kính nể.
"Ây. . ."
Tần Phong muốn nói lại thôi: "Không biết có nên nói hay không, ngươi có một loại khả năng, chỉ cần biến ảo hình thái phía dưới thì liền có thể tu luyện, căn bản không cần phải dứt khoát.”
"Ừm!?"
Đông Phương tiểu thư ngây ngẩn cả người, cả người cũng trong nháy mắt đã nứt ra.
Gã có năng lực thiên biến vạn hóa, đừng nói nam hay nữ, ngay cả động vật nhỏ cũng có thể hóa thành, có vẻ như, hẳn là, khả năng, đại khái, thật đúng là không cần một đao kia hỗ trợ.
"Hài tử đáng thương!"
Thiên Quân, Vạn Mã ném tới ánh mắt đồng tình, rốt cục hiểu tại sao biết quá nhiều ngược lại không vui vẻ là có ý gì.
"Hai người các ngươi thật sự không thử suy nghĩ lại sao!?”
Tần Phong quay đầu nhìn về phía Thiên Quân, Vạn Mã, hi vọng bọn hắn học tập theo Đông Phương tiểu thư người ta, tích cực vì tương lai sau này, có tinh thần xả thân truy cầu đại đạo.
"Ô ô. . ."
Thiên Quân, Vạn Mã bị hù lắc đầu liên tục, biểu thị tự mình chỉ muốn vui vẻ làm lão Lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận