Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 331. Đứng Trên Đỉnh Đạo Đức Để Phê Phán Người

Chương 331. Đứng Trên Đỉnh Đạo Đức Để Phê Phán Người
Lúc này ——
Tâm tình tốt đẹp của Lục Đạo Đế Quân lập tức biến mất, thật sự không nghĩ tới Tần Phong lại có thể lái đủ hướng như vậy.
Rốt cuộc có thể hiểu tại sao Trần Tổ cùng Diệp Long lại không thể trở thành đối thủ của Tần Phong, chuyện gì đều có thể giơ cao ngọn cờ đạo đức, đứng ở trên điểm cao nhất của đạo đức, chỉ chỉ trỏ trỏ ngươi…
"Đế Quân!"
Nguyệt Thần, Lam Ma quay đầu nhìn về phía Lục Đạo Đế Quân.
Biểu thị bầu không khí đã tô đậm tới đây rồi, nếu như ông ta không nói hai câu thì thật sự không thể biện minh được.
Lục Đạo Đế Quân còn muốn giãy dụa, mở miệng nói: “Lời tuy như thế nhưng Âm Nguyệt hoàng triều chúng ta đã cải cách…”
"Đế Quân nói không đúng!"
Tần Phong lại dùng ngôn từ chính nghĩa để phản bác: “Cải cách không sai, nhưng ta tin tư tưởng của cổ nhân vẫn có những thứ đáng để chúng ta học tập, chúng ta không thể vứt bỏ hoàn toàn, phải nên sửa cũ thành mới, lấy tinh hoa bỏ cặn bã, phá cũ, xây mới."
"Tần Phong nói không tệ!"
Đế Sư Vô Đạo làm lão quái vật sống vài vạn năm, dĩ nhiên là người đầu tiên gật đầu đồng ý: “Lão phu mặc dù đồng ý cải cách của Đế Quân, nhưng cùng đồng ý với quan niệm của Tần Phong, cải cách không thể một lần là xong, chúng phải được tiến hành theo chất lượng, lấy tinh hoa, bỏ cặn bã.”
"Đáng chết!"
Lục Đạo Đế Quân tức mà không phản bác được.
"Đế Sư quá khen!"
Tần Phong cung kính thi lễ, sau đó lại tiếp tục sục sôi bành trướng: “Đệ tử vẫn cho rằng, cho dù bỏ đi cái gì, thì cũng không thể làm mất truyền thống tam thê tứ thiếp tốt đẹp của tổ tông, đây thật sự là tội bất hiếu cực lớn!”
"Khụ khụ. . ."
Đại lão toàn trường ho khan kịch liệt, bị nước miếng của mình làm sặc.
Bọn hắn vốn cho rằng tiểu tử này đang ưu quốc ưu dân, không nghĩ tới hắn lại đánh lên chủ ý này.
"Ây. . ."
Đế Sư Vô Đạo xấu hổ ngượng ngừng, không biết nên trả lời Tần Phong như thế nào.
"Đế Quân!"
Nguyệt Thần mở miệng đánh vỡ lúng túng: "Hiện nay Âm Nguyệt hoàng triều chúng ta còn chưa đủ thực lực để xưng bá thiên hạ, cho nên tránh đụng phải vấn đề nhạy cảm kết thân cùng dị tộc, phòng ngừa bị cả nhân tộc chống đối.”
"Tốt a!"
Lục Đạo Đế Quân không có bản sự đứng trên đỉnh cao đạo đức, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Việc này là bản đế cân nhắc không chu toàn, liên quan tới hôn sự của Tần Phong cùng Công chúa Ma Tộc, ngày sau chúng ta sẽ bàn lại.”
"Đế Quân thánh minh!"
Các phương đại lão dựa theo quá trình, thuần thục hành lễ.
"Tất tất. . ."
Tần Phong nhỏ giọng gọi Nguyệt Thần cùng Lam Ma, nhắc nhở các nàng mau hướng Lục Đạo Đế Quân để đòi thưởng giúp mình.
“Tiểu tử xấu xa này!”
Nguyệt Thần phong tình vạn chủng liếc một cái, mở miệng nói: "Đế Quân, Tần Phong một kiếm trấn vạn ma, không uổng phí một binh một tốt khiến cho Ma Tộc cúi đầu xưng thần với Âm Nguyệt hoàng triều, đại công như thế, thiếu niên anh hùng như thế, hẳn là nên thưởng lớn!”
"Đồng ý!"
Lam Ma lập tức lên tiếng, gật đầu tỏ vẻ phải thưởng lớn.
Những đại lão phe khác không nói gì, trong lòng tự nhiên không hi vọng Tần Phong lấy được thưởng, tuy nhiên bọn hắn lại không tìm được lý do để phản bác.
"Tốt a!"
Lục Đạo Đế Quân cảm thấy đau đầu không gì sánh được.
Vốn là nghĩ một hòn đá ném hai con chim, dùng hòa thân làm ban thưởng, khiến mối quan hệ giữa Tần Phong cùng Nguyệt Thần, Lam Ma xuất hiện khe hở, nhưng ai ngờ miệng Tần Phong lại biết ăn nói như vậy, hiện tại không muốn ban thưởng cho hắn cũng không được.
"Tinh Trung Báo Quốc, chính là chuyện bổn phận của ta, sao dám yêu cầu ban thưởng!"
Tần Phong đột nhiên một mặt chính trực nói: "Nhưng ta biết rõ, Đế Quân ban thưởng vạn không dám từ, không muốn chính là không nể mặt Đế Quân. . ."
"Ngọa tào!"
Đại lão toàn trường cũng sợ ngây người, mới một ngày mà đã biết thêm nhiều kiến thức.
Không hiểu tại sao Tần Phong lại có thể dùng ngữ khí chính trực như vậy, để nói ra những lời vô sỉ nhất.
Tần Phong lại nghiêm túc tiếp tục nói: "Mỗi lần nghe tin tức từ tiền tuyến thì lòng ta liền vô cùng đau nhức, nếu như Đế Quân thật muốn ban thưởng, vậy khẩn cầu Đế Quân để ta mang binh tiến về tiền tuyến vì nước mà chiến."
"Người làm sao vô sỉ đến loại trình độ này!"
Đám đại lão toàn trường là lần đầu tiên nghe được yêu cầu muốn binh quyền mà lại dùng lý do hùng hồn như thế, trong lòng cũng không khỏi dành cho Tần Phong một chữ Phục thật to.
"Thật là vô sỉ!"
Lục Đạo Đế Quân tạm thời muốn chèn ép Tần Phong, cho nên mở miệng từ chối: "Ngươi có thể có ý tưởng này, bản đế rất vui mừng, nhưng chiến trận hung hiểm không gì sánh được, mà ngươi chỉ mới 15 tuổi, cứ đợi đến 18 rồi tính tiếp!”
"Đế Quân nói không đúng!"
Tần Phong lại hùng hùng hổ hổ: "Tuổi tác không phải là gông cùm xiềng xích người trẻ, nó phải là thứ khiến cho hào quang người trẻ thêm chói sáng, thiếu niên mạnh thì quốc cường, thiếu nữ mạnh thì thiếu niên vịn tường!"
"Phốc!!"
Đại lão toàn trường lập tức phun ra, bị ngôn luận của Tần Phong làm cho kinh sợ.
Không hiểu sao mà một giây trước hắn còn là thanh niên ái quốc, nhưng một giây sau hắn liền biến thành lưu manh vô sỉ.
"Mệt mỏi, hủy diệt đi!"
Lục Đạo Đế Quân mệt mỏi mà vuốt vuốt mi tâm, không hiểu sao ông trời lại phái Tần Phong xuống tra tấn ông ta.
Ngươi nói hắn một câu, hắn có thể trả ngươi mười câu!
Ngươi mới vừa tìm lý do cự tuyệt hắn, hắn quay đầu liền đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trỏ ngươi.
Nếu không phải Nguyệt Thần cùng Lam Ma đang bên cạnh, ông ta cam đoan dùng một chưởng chụp chết Tần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận