Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 564. Không thể tin hắn

Chương 564. Không thể tin hắn
“Thật ngại quá!”
Tần Phong cho mọi người một ánh mắt áy náy, bóp ra chỉ quyết triệu hoán kiếm trở về trong hộp kiếm Vô Tận.
“Hô hô!”
Cửu Thiên hít sâu một hơi, bình phục tâm tình nói: "Không biết luyện chế một thanh thần kiếm, cần bao nhiêu linh thạch?!”
“Một thanh!?"
Tiểu Bạch lập tức khoa trương kêu lên: "Thiên thọ, đường đường là Danh Kiếm sơn trang, thánh địa trong lòng kiếm tu nhân tộc, cư nhiên chỉ có thể mua một thanh thần kiếm! "
“Ách..."
Mọi người trong Danh Kiếm sơn trang nhất thời đầu đầy hắc tuyến, không rõ con thỏ dễ thương lại há miệng xấu như vậy.
"Ai!"
Tần Phong đột nhiên ủy khuất nói: "Phương thức vũ nhục người khác có rất nhiều loại, ngươi hết lần này tới lần khác hỏi ta một thanh thần kiếm bao nhiêu tiền, ngươi làm sao có thể nói ra những lời hàn khí bức người như thế.”
"Ừm!?"
Đám người Cửu Thiên đầu đầy dấu chấm hỏi, không rõ Tần Phong vì sao còn ủy khuất.
"Ngươi thật sự cho rằng đệ nhất khí tu thiên tư bảng của ta là được người thổi ra!?"
Tần Phong ỷ vào đối phương không tải app chống lừa đảo, bắt đầu thổi phồng: "Không phải ta thổi, hiện tại ta luyện chế thần kiếm vô cùng có tâm, một lò đều phải ra hai ba mươi thanh thần kiếm, nhưng lời vừa rồi của ngươi thật sự là tiếp không được.”
Một lô hai ba mươi thanh thần kiếm!
Đám người Cửu Thiên kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, nội tâm thật lâu không thể bình tĩnh.
Bọn họ cầu một thanh thần kiếm mà không được, hắn mười tám tuổi lại có thể sở hữu hơn ngàn thanh thần kiếm.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay niệm phật hiệu, phát hiện một màn trước mắt rất quen thuộc...
“Tốt!”
Cửu Thiên cắn răng một cái, dậm chân nói: "Mong ngươi vì Danh Kiếm sơn trang của chúng ta, luyện chế một lò thần kiếm.”
“Phụ thân!”
Nhất Kiếm vội vàng mở miệng khuyên can.
Lấy hiểu biết của gã đối với Tần Phong, tự nhiên biết Tần Phong có đức hạnh gì, đem vật liệu đưa cho hắn, không thể nghi ngờ chính là bánh bao thịt đánh chó một đi không trở về.
Chỉ là Cửu Thiên cũng không có ý muốn nghe khuyên, ngược lại giơ tay lên ngăn cản Nhất Kiếm tiếp tục nói tiếp.
“A di đà phật, thí chủ thật quyết đoán!”
Tam Lộng đại sư lại niệm phật hiệu, đè nén niềm vui sướng trong lòng.
Bởi vì hắn ta bị ướt mưa, vì vậy hắn ta đặc biệt hạnh phúc khi nhìn thấy những người khác cũng bị ướt mưa.
“Tuy nhiên…”
Cửu Thiên lại chuyển đề tài nói: "Sau khi thần kiếm luyện thành nhất định sẽ dẫn tới lôi kiếp, không bằng trước tiên ở lại Danh Kiếm sơn trang ta, để tiện ngăn cản lôi kiếp như thế nào!?”
“Không thành vấn đề!
Tần Phong nghĩ cũng không cần mà liền đồng ý.
Hiện tại Danh Kiếm sơn trang đã đắc tội thiên tuyển chi tử cấp thần thoại Diệp Thần, cho dù là Cửu Thiên chạy trở về cũng không thay đổi được kết cục gì.
Đến lúc đó Danh Kiếm sơn trang cũng không còn, thì ai muốn đến đặt hàng thần kiếm của hắn, huống chi hắn còn thiếu một cái đỉnh lôi.
“Vậy thì đa tạ!”
Cửu Thiên gọi một đệ tử tới, bảo hắn an bài thỏa đáng cho đoàn người Tần Phong.
“Không hổ là chủ công!”
Mộc Tú nhịn không được cảm khái, nói: "Cũng không biết học theo ai, cắt đứt chân người ta, ném cho người ta một bộ nạng, sau đó còn có thể khiến cho người ta cảm tạ hắn.”
“Phụ thân, vì sao người lại đồng ý!”
Nhất Kiếm nhìn bóng lưng Tần Phong rời đi, vội vàng hỏi: "Vạn nhất Tần Phong giở trò vô lại với chúng ta thì làm sao bây giờ? Lấy bối cảnh của hắn, cho dù là danh Kiếm sơn trang của chúng ta cũng không có biện pháp với hắn.”
“Kiếm nhi, ngươi vẫn còn quá trẻ!”
Cửu Thiên nói một cách sâu sắc: "Tính cách của con người không phải do chính hắn quyết định, mà là từ hoàn cảnh.”
“Có ý gì?!" Nhất kiếm nghi hoặc nói.
Cửu Thiên tiếp tục nói: "Lúc người không có tiền, thì đều nghĩ mọi biện pháp kiếm tiền, nhưng sau khi người ta có tiền, lại tiêu tiền mua mặt mũi, hiện tại Tần Phong có danh tiếng như vậy, không có khả năng vì mấy món thần kiếm, để lại vết nhơ cho sự nghiệp của mình.”
“Nhưng mà..."
Nhất Kiếm vẫn rất lo lắng nói: "Nhưng Tần Phong thật sự không quan tâm đến thanh danh đâu?!"
“Không có khả năng!”
Cửu Thiên tự tin nói: “Chỉ cần là người ở vị trí cao, hắn cho dù có bao nhiêu, cũng sẽ không bày ra bên ngoài, nếu không nhất định sẽ bị thư sinh thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí."
“Phụ thân!”
Nhất Kiếm nhịn không được nhắc nhở: "Sao người lại chắc chắn như vậy, đừng quên phía sau Tần Phong chính là Nguyệt Thần, Lam Ma, còn có Võ Lăng Thánh Chủ, hoàn toàn có thể bức bách chúng ta thỏa hiệp.”
“Ngươi quả thật còn quá trẻ!
Cửu Thiên nghiêm túc nói: "Ta đã sớm nói cho ngươi biết, công bằng chỉ tồn tại ở giữa thực lực tương đương, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện kẻ yếu ở trên, giống như chúng ta năm đó diệt một mạch của Diệp Thần, hai bên chênh lệch quá lớn, cho nên chính nghĩa vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện.”
“Hài nhi hiểu rồi!”
Nhất Kiếm giật mình nói: "Hiện tại chúng ta tuy rằng không cách nào động đến Tần Phong, nhưng chênh lệch giữa hai bên không tính là quá lớn, hắn căn bản không có thực lực hoàn toàn bức bách chúng ta thỏa hiệp, cho nên chúng ta có thể cầu chính nghĩa, cầu công chính, trừ phi Danh Kiếm sơn trang không còn, nếu không hắn căn bản không có cơ hội bức bách chúng ta thỏa hiệp.”
“Trẻ con dễ dạy!”
Cửu Thiên hài lòng gật gật đầu, sau đó nói: "Tần Phong luyện chế thần khí còn cần một đoạn thời gian, chúng ta vừa lúc thừa dịp trong khoảng thời gian này, đi giải quyết chuyện Diệp Thần.”
“Vâng!”
Trong ánh mắt Nhất Kiếm nổi lên một tia hung quang, ma kiếm trong tay sớm đã đói khát khó nhịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận