Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 322. Nhân Loại Ghê Tởm

Chương 322. Nhân Loại Ghê Tởm
Lúc này—
Phương Trường giống như một anh hùng vĩ đại cứu thế giới, được nam nữ lão ấu ma tộc sủng bái.
Dù là lúc này y đã lựa chọn nhập ma, giết người không chớp mắt, nhưng đối mặt nhiều người hâm mộ như vậy, y cũng không khỏi có chút luống cuống.
"Bái kiến Thiếu Ma Chủ!"
Trần Trường Phong cũng rưng rưng nước mắt tiến lên phía trước, một bộ nét mặt cuối cùng cũng chờ được ngươi.
"Mau mau xin đứng lên!"
Phương Thường có chút bị đối phương nhiệt tình làm cho choáng ngợp.
Y không sợ kẻ thù liều lĩnh chơi máu với mình, cũng không sợ Lão Lục từ phía sau lén lút chơi xấu, nhưng y lại sợ đồng đội của mình sẽ chơi nhiệt tình với mình.
Giống như việc ngươi đến cửa hàng quần áo để mua quần áo, sẽ có một dàn chị em phụ nữ nhiệt tình phục vụ, cuối cùng không mua quần áo thì ngươi sẽ cảm thấy có lỗi.
Chẳng mấy chốc—
Hai bên bước vào chủ đề.
Phương Trường rất bực mình vì đã làm mất thư tín và Thần Ma xử, nhưng y vẫn vỗ ngực hứa sẽ cứu Ma tộc.
“Mất rồi!?”
Đám Ma tộc nhất thời hai mặt nhìn nhau, không thể không tin Tần Phong nói nhảm.
Họ nhớ rằng khi Tần Phong lần đầu tiên đến, hắn ở Thiên Tông cảnh nhất trọng, nhưng Phương Trường là Thiên Tông cảnh nhị trọng, Tần Phong nghĩ thần không biết, quỷ chưa phát giác mà lấy Thần Ma xử và thư tín từ tay Phương Trường, nhưng một Thiên Tông nhị trọng lại không biết sao!?
Đây rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với chỉ số thông minh của họ!
“Hừ, chờ ngươi cứu, chỉ sợ Ma tộc đã bị quét sạch!”
Hồng Hạn lạnh lùng đứng ở một bên không nói, không hiểu cảm thấy Tần Phong so với người này đáng tin hơn nhiều.
“Làm mất thì thôi!”
Trần Trường Phong lộ ra vẻ thất vọng, cố ý hay vô ý lộ ra: “May mắn trải qua mấy vạn năm nghiên cứu, chúng ta đã không cần Thần Ma xử mở ra huyết trì nữa.”
“Huyết trì có thể mở ra!!"
Phương Thường hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, thành khẩn nói: "Thủ lĩnh, ta nói cho ngươi biết, ta lần này tiến vào Vạn Ma tháp, ngoại trừ đáp ứng đại tư tế cứu vớt mọi người, ta còn có muốn dùng huyết trì tu luyện, biến thành thân thế vạn ma.”
"Cặn bã!"
Cuối cùng cũng lộ chân gà!
Ma tộc ngoài mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng chán ghét.
“Ha ha!!”
Trần Trường Phong đè nén buồn nôn trong lòng, lớn tiếng cười to: “Thiếu chủ là hậu nhân của Ma Chủ, cho nên mượn huyết trì của ta ma tộc cũng không thành vấn đề.”
Phương Trường vội vàng nói, cảm tạ:
“Ta thay mặt sư phụ, cảm tạ thủ lĩnh.”
Mẹ kiếp!
Trên đời làm sao có loại người ghê tởm như vậy.
Vạn Ma chi chủ đối xử với y như con ruột của mình, nhưng sau khi giết thầy, y không hề tỏ ra hối hận, thậm chí còn gọi Vạn Ma chi chủ là thầy của mình mà không đỏ mặt.
Tất cả ma tộc gần như quên mất kịch bản, muốn lao tới cho Phương Trường một đòn lớn.
Lúc này ——
Đầu ngón tay của Tần Phong nhanh chóng vẽ ra phù văn trong hư không, sau đó đem toàn bộ minh văn ấn đẩy vào trong Tử Tiêu Âm Dương lô.
Theo từng đạo minh văn ấn bị đánh lên, pháp khí do Tần Phong luyện chế dần dần thành hình.
“Mở ra!!”
Tần Phong vươn ngón tay gõ vào Tử Tiêu âm dương lô.
Bang!!
Nắp Tử Tiêu Âm Dương lô được mở ra và mười hai bóng đen bay ra từ đó.
Tần Phong hề không luyện chế phi kiếm, đại đao hay các loại vũ khí khác, hắn luyện chế ra 12 con rối xinh đẹp, có vẻ ngoài giống hệt người thật.
"Thật là chân thực!"
Tiểu Bạch vừa mới tỉnh dậy thì dụi dụi mắt, ánh mắt cũng bị 12 con rối hấp dẫn.
Chỉ thấy nét mặt sống động như thật của họ, làn da mịn màng và mỏng manh, đôi mắt sắc lẹm, nếu không nói ra thì không ai tin họ là 12 con rối.
"Không tồi, không tồi!”
Tần Phong nhìn tác phẩm của mình, gật đầu, rất là hài lòng.
Trải qua nhiều lần luyện chế, hiện tại hắn có thể mỗi giây tạo ra năm mươi ấn, đạt tới cấp luyện khí sư cao cấp, 12 con rối này đều là pháp khí cao cấp, mỗi cái đều có chiến lực sánh ngang với Thiên Tông cảnh ngũ trọng.
Đối với phần da của con rối, hắn đều lựa chọn làn da kinh điển nhất.
“Để ta nhìn thử xem, xem con rối này có chân thật không!”
Tần Phong bóp ra một đạo chỉ quyết, điểm vào trên thân khôi lỗi.
Chỉ thấy nhãn thần của các nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giống như mở ra hình thức giết chóc, các con rối khác cũng nhanh chóng tập trung lại giao chiến.
Song phương không chỉ có tộc độ đánh nhau cực nhanh mà còn dùng chiêu trí mạng.
"Từng cái khớp nối cũng vô cùng linh hoạt, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu một chút linh tính của con người.”
Tần Phong rất hài lòng đối với cái này, hắn điểm ra chỉ quyết để cho các nàng dừng lại.
Mặc dù những con rối này chiến đấu theo chỉ thị của hắn, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ sẽ dùng các nàng để chiến đấu.
"Ra đi!"
Tần Phong cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ từ sau lưng của tiểu Bạch, kêu Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái ra ngoài.
"Chủ nhân!!"
Ba nữ quỷ lập tức hai mắt tỏa sáng, nhìn thấy Tần Phong thì tâm khó mà khống chế.
Chỉ là Tần Phong cũng không để cho các nàng muốn gì được nấy, mà là kêu các nàng tiến vào những con rối kia.
Khác với con rối của những luyện khí sư khác, những con rỗi hắn luyện chế có thể chứa linh hồn quỷ tu, để các nàng dùng sức mạnh hồn đi khống chế con rối.
Như vậy nhóm các nàng không chỉ có công kích linh hồn, mà còn có thể có năng lực công kích vật lý.
"Thật thần kỳ a!"
Ba nữ quỷ dựa theo phương pháp dạy bảo của Tần Phong, thành công tiến vào con rối và bắt đầu chuyển động.
Thật giống như một lần nữa có được thân thể, cho dù động tác khó như thế nào thì cũng không thành vấn đề.
Khuyết điểm dĩ nhiên là lúc lâm nguy, con rối sẽ bị hạn chế, mà các nàng cũng chỉ có thể phát huy thực lực của Thiên Tông ngũ trọng, còn có không có xúc cảm của nhân loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận