Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 180. Kết Thúc Tranh Đoạt

Chương 180. Kết Thúc Tranh Đoạt
"Vẫn còn một người nữa!”
Tần Phong nhìn độ hoàn thành nhiệm vụ là 75%, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu tím.
"Nam Minh Ly Hỏa!!"
Sắc mặt Phương Trường lộ ra vẻ hoảng sợ, còn chưa kịp kéo khố lền thì đã co giò bỏ chạy.
Mặc dù giấc mộng của y là để Tần Phong quỳ gối trước mặt y, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, nhưng một khi Tần Phong sử dụng Nam Minh Ly Hỏa thì y cũng chỉ có thể ngoan ngoan chạy trốn.
Hưu một tiếng!!
Tần Phong khép hai ngón tay lại, chỉ về phương hướng của Phương Trường.
Nam Minh Ly Hỏa hóa thành một đạo kiếm khí, bắn thẳng về phía Phương Trường, coi như Phương Trường chạy nhanh thì vẫn bị một đạo kiếm khí bắn trúng.
"A. . ."
Phương Trường phát ra một tiếng kêu thảm, còn kèm theo một đạo thanh âm khàn khàn.
Lão ma đầu mắng to: “Phương Trường tiểu tử, lão phu đã nói với ngươi, kêu ngươi đừng có đi trêu chọc Tần Phong, ngươi CMN lại không nghe, hại lão phu phải nằm một chỗ với ngươi…”
“Im đi, bây giờ nên làm gì!"
Phương Trường cũng vô cùng sợ hãi, rốt cuộc hiểu được tại sao lão ma đầu lại sợ Nam Minh Ly Hỏa như vậy.
Đúng như những gì ông ta nói, đậu hũ chấm nước chát, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chỉ mới chạm nhẹ một cái thì chẳng khác gì bị ném vào dung nham, nhiều nhất mười mấy giây liền sẽ bị đốt đến hồn phi phách tán.
"Lão phu, đời trước đến cùng đã tào nghiệt gì, mà bây giờ lại chọn phải ngươi!” Chưa nói trong lòng có bao nhiêu hối hận, hiện tại lão mã đầu cũng không thể không nghĩ biện pháp tự cứu.
Ầm ầm!!
Quanh thân Phương Trường bộc phát ra một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa kinh khủng, thành công dập tắt luồng Nam Minh Ly Hỏa kia, cái giá phải bỏ ra là ngàn năm đạo hạnh của lão ma đầu.
"Cái gì!!"
Sắc mặt của đám người xung quanh đều biến đổi, không hiểu Phương Trường lấy sức mạnh này ở đâu ra.
"Thành công!"
Phương Trường đã cảm thấy niềm vui sau khi thoáy khỏi kiếp nạn, phát hiện còn sống thật sự là quá tốt đẹp.
Âm thanh yếu ớt của lão ma đầu vang lên: “Lần này, lão phu tiêu hao quá lớn, không biết đến lúc nào mới tỉnh lại, nghe lời khuyên của lão phu, đừng có đi trêu chọc Tần Phong, yêu nghiệt kia nhất định sẽ trấn áp vạn cổ, ngươi không thể đấu lại hắn…”
"Tần Phong, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ trở về!"
Phương Trường không thèm nghe lời của lão nhân nói, cả người trần truồng rời khỏi hiện trường.
“Đinh, chúc mừng túc chủ đánh trọng thương thiên tuyển chi tử, thu hoạch được 30 vạn điểm phản diện!”
“Đinh, chúc mừng túc chủ đánh bại thiên tuyển chi tử, 100% hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch được một bảo rương thần cấp.”
Rốt cục cũng hoàn thành!
Tần Phong mở hệ thống ra kiểm tra, điểm phản diện cũng góp nhặt đến 549. 7550 vạn điểm.
“Đinh, chúc mừng túc chủ thành công cướp được sáu viên đạo quả, thu hoạch được một lần cơ hội rút thưởng!!”
“Ba thiên tuyển, sáu viên đạo quả, một lần rút thưởng!?"
Tần Phong ngây ngẩn cả người, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào.
Tuy nhiên điều này đã không quan trọng, hắn bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn để làm.
"Lâm Tam, tiểu tam tam của ta!!”
Tần Phong chạy như điên về phía Lam Tam đang trọng thương, dự định hảo hảo trấn an tâm linh nhỏ yếu kia.
"Cái này. . ."
Những người khác hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao bây giờ.
Vốn dĩ bọn hắn đến đây tranh đoạt đạo quả, kết quả đạo quả chẳng biết tại sao biến mất, hiện tại người bị nghi ngờ nhiều nhất là Phương Trường thì đã bỏ bạy.
"Đuổi theo!"
Đám người rất nhanh liền đạt thành nhất trí.
Dù Phương Trường có thể bộc phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa, cũng ngăn không được sự cám dỗ của đạo quả, thực tế nên y không khỏi gia trưởng trong nhà ra ngoài thì một Phương Trường nho nhỏ không thể lật tung trời.
Quan trọng nhất là, bọn hắn một khắc cũng không muốn nhìn thấy tên yêu nghiệt Tần Phong này, ở lại với hắn chẳng những không thể hiện ra giá trị của bản thân, mà còn chứng minh bọn họ vô dụng như thế nào.
Mà bọn hắn cũng nghe nói, Tần Phong có sở thích đặc biệt với việc chặt đứt tuệ căng của người khác, vừa rồi hắn hiển nhiên không có cơ hội xuất thủ, ai biết sau này hắn có nghĩ tới sở thích này hay không.
Hưu! Hưu! Hưu!
Một mảng âm thanh xé gió nổi lên, đám người không dám dừng lại, nhao nhao đuổi theo hướng Phương Trường.
“Cuộc chiến tranh đoạt cứ kết thúc như vậy!?”
Vu Lan nhìn dây leo trụi lủi, trong lòng đừng đề cập có bao nhiêu biệt khuất.
Vốn dĩ bảy viên đạo quả thuộc về Lam Ma cung các nàng, nhưng bây giờ một viên cũng không cướp được, tất cả đều là do tên lão lục vô sỉ tung tin đồn nhảm ở sau lưng, coi như đào ba thước đất cũng phải tìm ra tên lão lục kia.
"Ừm!?"
Tử Diên nghi ngờ nhìn về phía Tần Phong, thấy hắn đã đi đỡ Lâm Tam đứng dậy.
"Lâm huynh, kiếm trận vừa rồi như thế nào? Trên lý luận là nó có thể chồng lên vô hạn, ta thậm chí còn không chưa biểu hiện ra một phần vạn uy lực của nó..." Tần Phong vươn tay đỡ Lâm Tam đứng dậy, mà miệng cũng không hề nhàn rỗi.
"Một phần vạn!?"
Lâm Tam ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại gầm lên một tiếng.
Mẹ nó!!
Còn để cho người ta sống hay không!!
Mọi người đều là luyện kiếm, ngươi thậm chí còn nhỏ hơn ta mấy tuổi, vì sao lại mạnh hơn ta nhiều như vậy!?
“Đinh, chúc mừng túc chủ khiến niềm tin vô địch của thiên tuyển chi tử dao động, thu hoạch được 10 vạn điểm phản diện!”
"Ừm!?"
Tử Diên nghiêng cái đầu nhỏ, tỏ vẻ không hiểu.
Vừa rồi hai người vì Đạo Quả mà tranh đoạt thề sống thề chết, một người thì muốn đè chết đối phương, một người thì muốn nghịch thiên, nhưng quay đầu thì có thể nói chuyện vui vẻ.
Nàng từng nhớ đại di có nói qua một câu, nam nhân cùng với nữ nhân chưa chắc đã vui vẻ, nhưng nam nhân cùng với nam nhân thì mới thật sự là vui vẻ.
Tử Diên đầu đầy dấu chấm hỏi, lẩm bẩm lẩm bẩm nói: "Ý gì? Là ta không thể khiến hắn vui vẻ…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận