Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1268 - Là người thành thật



Chương 1268 - Là người thành thật




“Không tốt!”
Người xem bốn phía lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, sợ tới mức muốn rời đi.
Bất quá Đổng Côn căn bản không có ý thả mọi người rời đi, trực tiếp chắn ở cửa lớn Lê Viên không cho mọi người rời đi.
“Đổng thiếu, chiêu đãi không chu toàn, chiêu đãi không chu toàn!”
Lão nhân quản lý Lê Viên vội vàng đi ra, cười nói: "Là tiểu lão nhi thất trách, không coi trọng chỗ ngồi của ngài, thế cho nên để vị công tử này ngồi, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tiểu lão nhi, Đổng thiếu chớ làm khó những người xem khác.”
“Đúng vậy, đúng vậy......”
Những người khác nhao nhao phụ họa, khiển trách Tần Phong.
“Hừ!”
Đổng Côn thấy biểu tình nịnh nọt của mọi người, cảm giác mình lại được rồi, lập tức vênh váo tự đắc nói: "Muốn bản thiếu buông tha các ngươi cũng được, để Kim Miểu Miểu tiểu thư đi ra bồi bản thiếu uống một chén.”
“Cái này......”
Lão nhân quản lý Lê Viên lộ vẻ do dự nói: "Đổng thiếu, ngài cũng biết đấy, Miểu Miểu tiểu thư là hoa đán nổi tiếng của Lê viên chúng ta, bán nghệ không bán thân.”
“Vậy thì đừng trách bổn thiếu gia!”
Đổng Côn lộ ra một nụ cười âm u, ngay sau đó phía sau liền xuất hiện một đám người.
Chỉ thấy một đám hung thần ác sát, quanh thân còn mơ hồ có sát khí lưu động, vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!?”
Đám người xem hoảng hốt không biết phải làm gì.
“Tiểu tử!!”
Đổng Côn nhìn Tần Phong, lạnh lùng nói: "Ngươi hiện tại cho dù quỳ xuống cầu xin bản thiếu gia, bản thiếu gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, bất quá bản thiếu gia có thể đại phát từ bi cho ngươi để lại di ngôn.”
“Ách......”
Tần Phong im lặng tại chỗ.
Cũng đã nói bên trên không có người, nhưng tại sao gã không nghe hiểu tiếng người chứ…
“Đại phát từ bi!?”
Lâm Tam cũng hết sức im lặng, không biết ai cho đối phương tự tin.
“Đổng thiếu, bớt giận, bớt giận!”
Lão nhân quản lý Lê Viên vội vàng cầu xin tha thứ, hy vọng Đổng Côn có thể hạ thủ lưu tình.
“Cút ngay!”
Đổng Côn đẩy lão đầu ra, ra dấu với tay chân phía sau.
Dám đánh người của gã ở ngay thành Đông Kinh này, nhất định phải dạy hắn chữ chết viết như thế nào!
“Giết!”
Khác với đám chó săn vừa rồi, trong mắt lũ tay chân này đều lộ ra sát khí.
Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng lấy ra vũ khí của mình, hóa thành từng đạo tàn ảnh vọt về phía Tần Phong, năng lượng khởi động quanh thân càng hóa thành gió lốc thổi quét toàn bộ Lê viên.
“Tần huynh!”
Lâm Tam không chỉ không nhìn lũ tay chân, mà còn nhịn không được trêu chọc nói: "Phía trên không có người này cuat người, hình như xài không được!”
“Đó là do khả năng hiểu vấn đề của bọn hắn không được, cho nên chỉ có thể chuyển sang phương thức biểu đạt khác!”
Tần Phong bất đắc dĩ nhún vai, sau đó cũng lấy ra một mũi Xuyên Vân Tiễn.
Cốc cốc!!
Chỉ thấy Xuyên Vân Tiễn bắn lên bầu trời, ngay sau đó liền nổ vang trên không trung.
“Một mũi Xuyên Vân tiễn, thiên quân vạn mã đến gặp nhau!”
Tần Phong bắn xong Xuyên Vân Tiễn, không quên trang bức hô lớn một tiếng.
Thế nhưng cũng không biết đối phương là chịu ảnh hưởng hào quang nhân vật chính của Tiểu Tam Tam, hay là bản thân không có trí tuệ gì, mà không có ý dừng lại, tiếp tục vây công Tần Phong.
“Ngươi nghĩ bản thiếu gia bị hù sợ sao!”
Đổng Côn lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nói: "Nếu như ngươi có thiên quân vạn mã, bản thiếu gia còn có trăm vạn đại quân!"
“Đệ đệ ta có trăm vạn đại quân!”
Ánh mắt của Tần Phong vô cùng chân thành, chủ đánh là một người thành thật.
“Ta có thể làm chứng!”
Lâm Tam cũng gật đầu phối hợp, cũng là một người thành thật.
“CMN, đệ đệ của ta còn có hàng tỉ đại quân!”
Đổng Côn cãi lại, ngay sau đó lớn tiếng quát: "Đánh mạnh cho bản thiếu gia, xảy ra chuyện gì, bản thiếu gia sẽ gánh vác.”
“Rõ!”
Bọn tay chân nhận được mệnh lệnh, công kích càng thêm sắc bén.
“Ai!!”
Tần Phong biết hai bên không cùng một kênh, đôi mắt sắc bén không còn lưu tình nữa.
Chỉ thấy hắn không hề hoảng khi đối mặt với khí thế hung hăng của bọn tay chân kia, thân thể linh động như hồ điệp, nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó lấy thủy chiết phiến làm thành kiếm, mạnh mẽ đâm về phía trước.
Ong! Ong!
Kiếm quang như tia chớp cắt qua hắc ám, nhanh chóng mà sắc bén đâm thủng một người.
Ngay sau đó lại nhẹ nhàng tránh một tên đang đánh lén, cũng lần nữa lấy thủy chiết phiến làm kiếm đánh bay đối phương, trực tiếp đè sập một bàn.
“Thật là lợi hại!!”
Toàn trường nhịn không được kinh hô lên, phát hiện mình có chút xem thường Tần Phong.
Tuy rằng phía trên hắn không có người, nhưng thực lực của bản thân lại rất mạnh, tuyệt đối là một gã yêu nghiệt cấp bậc thiên kiêu.
Lúc này......
ở hậu viện Lê Viên Giang Nam, đám con hát đều lộ ra vẻ mặt sốt ruột.
Nhưng bên cạnh lại có một cô gái không nhanh không chậm hóa trang, không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc đánh nhau bên ngoài, đây chính là hoa đán nổi tiếng của Lê Viên, Kim Miểu Miểu.
“Miểu Miểu tỷ!”
Một tiểu thị nữ vội vàng nói: "Bên ngoài đã đánh nhau, cũng bắt đầu đập đồ ở Lê Viên chúng ta rồi!”
“Đập thì đập!”
Kim Miểu Miểu không chút hoảng hốt mà tiếp tục hóa trang: "Chúng ta hát hí khúc trời sinh chính là hạ cửu lưu, chỉ cần khách nhân lão gia cho tiền, thì coi như bao được Lê Viên chúng ta rồi.”
“Nhưng, nhưng......”
Tiểu thị nữ ấp úng nói: "Nhưng bọn họ không giống sẽ đền tiền cho ông chủ!”
“Nợ Lê Viên chúng ta, cũng không phải ai cũng có thể nợ!”
Khóe miệng Kim Miểu Miểu nổi lên một tia tự tin.
Tuy rằng các nàng hát hí khúc thuộc về chức nghiệp hạ cửu lưu, nhưng cũng coi là một môn phái trong võ lâm, có thể để lại truyền thừa nhiều năm như vậy tại Hoang Cổ, đã rất nói rõ vấn đề.
Phịch!!
Một bóng đen đột nhiên đập tường mà đi, dọa Kim Miểu Miểu run rẩy bàn tay.
Chỉ thấy bên ngoài, Tần Phong đã muốn giết điên rồi, người cùng thủy chiết phiến giống như dung làm một thể, trở thành tia chớp xuyên qua đám người.
“Công tử, bớt giận, bớt giận!!”
Lão đầu quản lý Lê Viên không để ý tới Đổng Côn, quay đầu liền bắt đầu khuyên Tần Phong hạ thủ lưu tình.
Nếu cứ tiếp tục đánh như Tần Phong, Lê Viên bọn họ ngay cả một cái bàn ghế đầy đủ cũng không có, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thời gian khai trương ngày mai của bọn họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận