Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 116. Tốn Chút Miệng Lưỡi

Chương 116. Tốn Chút Miệng Lưỡi
Ngoại sứ tiết dịch quán.
Kể từ lần đi tìm Tần Phong nhờ giúp đỡ, Nam Phong công chúa liền hoàn toàn tự bế.
Nàng tự nhốt mình trong phòng, mặc kệ ai cũng không muốn gặp, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ngày đó bị Tần Phong mạnh mẽ áp chế, buộc mình phải trổ tài miệng lưỡi.
“Phương Trường, rốt cuộc thì ngươi đang ở nơi nào!?”
Nam Phong công chúa ủy khuất mà nằm trên giường rơi lệ.
Nếu như Phương Trường còn ở đây thì nàng căn bản không cần vì cứu môn sinh thiên tử mà phát sầu, cũng sẽ không bị Tần Phong khi dễ như thế.
“Công chúa đại nhân, vẫn còn có chút khả năng!”
Lão giả bảo hộ sứ đoàn ở ngoài cửa chậc chậc tán thưởng, cảm giác chính mình trước đó đã xem thường vị công chúa đại nhân này.
Vốn cho rằng nàng đi tìm Tần Phong là bảo hổ lột da, nhưng cuối cùng lại chứng minh Nam Phong công chúa thật sự lợi hại, đơn đao đi gặp, lại không hề thua đấng mày râu, chỉ dựa vào há miệng liền thuyết phục được Tần Phong…
Lúc này ——
Đám môn sinh thiên tử được thả ra đã tụ tập đầy đường, bọn họ thật sự rất bất mãn với hoàng triều Âm Nguyệt.
“Mẹ nó, có ý gì, muốn bắt liền bắt, muốn thả thì thả!”
“Đây là không xem môn sinh thiên tử chúng ta ra gì!”
“Hoàng triều Âm Nguyệt, lão tử sẽ không để yên cho ngươi!”
“.........”
Ngay lúc đám môn sinh thiên tử đang hùng hùng hổ hổ thì Tần Phong đi đến.
“Tần Phong, ngươi tới làm gì!?”
Trên mặt tràn đầy cảnh giác, bọn họ chỉ sợ Tần Phong lại dùng heo mẹ cũng điên cuồng.
“Ta đương nhiên là tới lấy tiền!”
Tần Phong chảnh chọe nói: “Các ngươi mặc dù có thể được thả ra, là bởi vì ta đã giúp các người cầu tình với Lục Đạo đế quân, 500 vạn linh thạch cực phẩm, một điểm cũng không thể thiếu.”
“500 vạn linh thạch cực phẩm!”
Nhóm môn sinh thiên tử kinh hô, trong lòng hô to Tần Phong đang cướp bóc.
Hơn nữa bọn họ cũng không tin, Tần Phong sẽ hảo tâm giúp bọn hắn cầu tình như vậy.
Tần Phong tiếp tục nói: “Các ngươi nói đúng, ta chính xác không có hảo tâm, là Nam Phong công chúa của các ngươi phí hết miệng lưỡi mới khiến cho ta giúp một tay......”
“Ngậm miệng!!”
Giọng nói tức giận của Nam Phong công chúa truyền từ trên lầu xuồng, nàng phát hiện Tần Phong là một tên không biết giảng quy củ giang hồ.
Chẳng lẽ hắn chưa nghe nói qua, xuống núi không đề cập tới lên núi chuyện sao!?
Đồng thời, cũng sai người nhanh giao 500 vạn linh thạch cực phẩm cho Tần Phong, nàng muốn đuổi tiện nhân Tần Phong này đi càng nhanh càng tốt.
“Vâng!”
Lão giả bảo hộ sứ đoàn không dám kháng mệnh, lấy ra 500 vạn linh thạch đã chuẩn bị xong, giao cho Tần Phong.
Tần Phong thu tiền, đột nhiên nói: “Nam Phong công chúa, ngươi không muốn Phương Trường gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng đúng không!?”
“Có ý gì!?”
Trong lòng Nam Phong công chúa căng thẳng, vội vàng từ trong lầu các đi ra ngoài.
Chỉ thấy Tần Phong đã rời khỏi ngoại sứ tiết dịch quán, còn quay đầu hướng về phía nàng lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, cũng không biết là đang ám chỉ cái gì.
“Hắn rốt cuộc có ý gì!?”
Nam Phong công chúa trong lòng bất ổn, luôn cảm thấy trong lời nói của Tần Phong có hàm ý.
Rất nhanh ——
Nam Phong công chúa liền tra được Phương Trường đã tàn sát mấy tòa thành, bây giờ Lục Đạo Đế Quân đã hạ lệnh giết chết bất luận tội trạng, còn hạ lệnh các cao thủ sử dụng toàn lực để vây bắt Phương Trường.
Nam Phong công chúa liền tra được còn dài tàn sát mấy tòa thành, bây giờ lục đạo Đế Quân đã hạ giết chết bất luận tội mệnh lệnh, âm nguyệt hoàng triều các lộ cao thủ đang toàn lực vây bắt còn dài.
Nàng nên làm cái gì!?
Nhanh chóng quay trở về Đại Hạ, tìm phụ hoàng hỗ trợ, hay là đi cầu tiện nhân Tần Phong kia!?
Chuyến đi sứ lần này, việc không thể hoàn thành nhiệm vụ có thể sẽ bị phạt nhẹ, nhưng nếu muốn phụ hoàng hỗ trợ thì sợ còn khó hơn lên trời, mà ngược lại đi tìm tiện nhân Tần Phong kia thì không muốn tốn thêm một phen miệng lưỡi.
“Công chúa, Phương Trường liên quan đến chuyện đại cục, không thể sai sót!”
Sau khi chứng kiến Nam Phong công chúa cứng rắn không khác gì đấng mày râu, lại hung hăng đi tìm Tần phong hỗ trợ thì bất quá chỉ tốn chút miệng lưỡi mà thôi.
.........
Thúy Trúc Phong.
Tần Phong tâm tình rất vui vẻ, vừa đi vừa hát trên con đường núi nhỏ.
Chỉ là đi chưa được mấy bước, thì liền gặp Thiên Quân, Vãn Mã hớt ha hớt hãi chạy tới, nói là Tử Diên đang phát hỏa ở trong nhà trúc nhỏ, đem đồ vật ở trong nhau đập loạn.
“Tử Diên đang đập phá đồ!?”
Tần Phong hơi nhíu mày, ẩn ẩn cảm giác có chút không thích hợp.
Trong thời gian bảy năm, hắn đã hiểu rất rõ con người Tử Diên.
Nàng thuộc dạng nếu ngươi không trêu chọc, nàng sẽ tức giận, nếu ngươi đi trêu chọc những cô gái khác, nàng sẽ hờn dỗi, dù nàng có tức giận đến đâu, một khi ngươi trêu chọc nàng thì nàng sẽ lập tức tha thứ cho ngươi.
Có thể hiểu đơn giản là nhân vật chính ngốc nghếch ngọt ngào.
Chuyện tùy tiện đập đồ vật thì đặt trên thân Nam Phong công chúa còn có lý, nhưng nếu là Tử Diên ngốc bạch ngọt thì rõ ràng không hợp lý.
Thiên Quân yếu ớt hỏi: “Lão đại, có phải ngươi lại đi trêu chọc mấy tiểu cô nương đúng không!?
“Đánh rắm, ta là loại ngươi hay đi trêu chọc con gái nhà lành sao!?”
Tần Phong nghe xong liền mất hứng.
Hắn thế nhưng kế thừa khí khái Kiến An và di phong của Ngụy Vũ.
Rất nhanh ——
Đám người Tần Phong đi tới nhà trúc nhỏ.
Từ xa hắn đã nhìn thấy Tử Diên đang tức giận đập đồ vật, chính xác thì không giống như đang đập đồ vật, ngược lại giống như đang tìm thứ gì.
“Tần Phong đáng chết, ngươi còn mặt mũi quay về…” Sau khi Tử Diên nhìn thấy Tần Phong thì lập tức lộ ra dáng vẻ đại tiểu thư điêu ngoa.
Âm vang!!
Không đợi Tử Diên tới gần, Tần Phong đột nhiên thay đổi.
Hắn giống như Tuyết Liên cao ngạo đón gió trên vách đá, mang theo một cỗ sức mạnh lay động lòng người, vạt áo bắt đầu không gió mà bay, quanh thân phun trào ra từng cỗ kiếm khí cuồn cuộn.
“Tần Phong, ngươi làm gì, cẩn thận ta nói cho đại di ta biết!” Sắc mặt của Tử Diên hơi thay đổi, nhưng vẫn không hề dừng bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận