Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1116 - Đi sông Tần Hoài hàng yêu



Chương 1116 - Đi sông Tần Hoài hàng yêu




“Mong Thập Nhất Tổ nể tình!”
Ngoài Thái An cung là một đám đệ tử Tần gia, nhao nhao quỳ gối ở ngoài cung cầu tình cho Tần Uy.
"Ngươi, các ngươi..."
Tần Kiên tức giận đến huyết khí dâng lên, nhưng trong lòng lại có cảm giác vô lực.
Trước kia lúc đánh thiên hạ, ông ta cảm thấy đệ tử Tần gia nhiều người lại đoàn kết là chuyện tốt, nhưng hiện tại ngồi trên thiên hạ, ông lại phát hiện người Tần gia nhiều mà đoàn kết thì thật sự là một thảm họa.
“Ca!”
Tần Cường tiếp tục nước mắt lưng tròng nói: "Ngươi nể mặt cha chúng ta, nể tình hai chúng ta là cùng căn sinh, mà tha cho Tiểu Uy lần này có được hay không?”
“Đại tôn tử, gia gia tận lực!”
Tần Kiên bất đắc dĩ thở dài, trong nháy mắt không còn tính tình.
Ông có thể ngăn chặn được đám người Tần Cường, nhưng tuyệt đối không áp chế được cha ruột của mình, cho dù có thể thuyết phục cha ruột, thì cũng còn cha ruột của cha ruột…
Hình ảnh vừa chuyển ——
Nhâm Hoàn đi theo Mộc Tú cùng Tam Lộng đại sư, tự mình thoát ly ngự tiền đi tới sông Tần Hoài.
"Đại sư, chúng ta tới nơi này làm gì!?"
Nhâm Hoàn giống như học sinh lần đầu tiên trốn học, sợ tự mình rời đi sẽ bị Tần Phong phát hiện.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại, nhìn tiểu tỷ tỷ trên thuyền hoa, vẻ mặt thành thật nói: "Tới nơi này, đương nhiên là đến thăm mỹ nữ, làm cho tâm tình của mình sung sướng!”
“Con lừa hói, nhìn đủ chưa!?"
Mộc Tú không kiên nhẫn nói: "Xem đủ rồi chúng ta liền đi nhà tiếp theo, đừng vì cái cây này, bỏ lỡ rừng rậm phía sau.”
“Vẫn là thần côn ngươi thanh tỉnh!”
Tam Lộng đại sư gật đầu đồng ý nói: "Bần tăng thiếu chút nữa đã bị mê hoặc đến đi không nổi!”
“Hai người các ngươi làm cái quỷ gì!?”
Nhâm Hoàn vẻ mặt mờ mịt nói: "Từ xa chạy tới nơi này, còn không phải để nhìn cây!?”
“Ngươi mời khách!?"
Mộc Tú, Tam Lộng đại sư lập tức trông mong nhìn Nhâm Hoàn.
Trải qua mấy vòng vô tình ép buộc của Tần Phong, túi của bọn họ rốt cục còn sạch hơn cả mặt, ngay cả chút bạc vụn cũng không móc ra được.
"Ách... Mời khách cũng không có vấn gì?”
Nhâm Hoàn bị nhìn chằm chằm chịu không nổi, vội vàng hỏi: "Nhưng ta muốn biết, các ngươi vì sao phải tự mình rời khỏi Ngự Tiền, từ xa chạy đến nơi này!?”
“Ai!”
Tam Lộng đại sư thở dài nói: "Đương nhiên là vì bảo vệ tính mạng!”
“Bảo mệnh!?”
Nhâm Hoàn ngẩn ra, khiêm tốn thỉnh giáo nói: "Tại hạ ngu dốt, kính xin đại sư nói rõ!”
“Được rồi!”
Tam Lộng đại sư nể tình Nhâm Hoàn mời khách, tiếp tục nói: "Hiện giờ chuyện Tần Uy đã nháo người đều biết, bệ hạ nếu làm công bằng nhất định sẽ sinh ra khoảng cách với đệ tử Tần gia, nhưng nếu thiên vị Tần Uy tất sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, cho nên lấy cá tính bệ hạ chúng ta, nhất định sẽ tìm một người đến gánh vác.”
“Đúng vậy!”
Mộc Tú tiếp tục nói: "Chúng ta tự mình thoát ly ngự tiền, cho dù bị bệ hạ phát hiện, nhiều nhất cũng chỉ là bị phạt giáng chức, về sau còn có thể thăng trở về, nhưng nếu mang cái nồi này, vậy coi như trong ngoài đều không phải là người."
“Thì ra là như thế!
Nhâm Hoàn giống như đọc sách mười năm, lập tức cảm kích ôm quyền nói: "Đa tạ hai vị cứu ta một mạng, tất cả tiêu dùng tối nay đều do Nhâm mỗ ta trả tiền!”
“Dễ nói, dễ nói!”
Ba người kề vai sát cánh, chuẩn bị đồng hội đồng thuyền.
Lúc này...
Thiên Quân, Vạn Mã đã mang Tần Uy trở về.
Đại thần trong triều nhìn thấy Tần Phong bắt người, cũng nhao nhao dâng thư yêu cầu nghiêm trị Tần Uy.
"Nghiêm trị!?"
Tần Phong nhìn tấu chương trước mắt như có điều suy nghĩ, phát hiện người dẫn đầu chính là Đế Sư Vô Đạo.
Đừng nhìn lão gia hỏa này một bộ dáng cương trực công chính, nhưng lại vô cùng hiểu chuyện bo bo giữ mình, cũng nhìu thấu cục diện triều đình.
Sớm không lên sách, muộn không lên sách, nhưng hết lần này tới lần khác chờ hắn bắt người mới lên sách!
Tuy nhiên cũng đang đúng ý hắn, vừa lúc có thể nhìn một chút, hiện tại triều đình nước sâu bao nhiêu, lại có bao nhiêu đại thần đánh Tiểu Cửu Cửu của mình.
“Bệ hạ, Tần Uy đã ở bên ngoài rồi!”
Vạn Mã tâm tình khẩn trương báo cáo.
Hắn không giống Thiên Quân, bản thân hắn cũng là đệ tử Tần gia!
Lần này Tần Phong xử lý Tần Uy, sẽ liên quan đến tương lai của hàng vạn đệ tử Tần gia, cũng có thể nói là phúc lợi tương lai của đệ tử Tần gia.
“Bảo hắn quỳ ở bên ngoài, trẫm hiện tại không muốn gặp hắn!”
Tần Phong hừ lạnh một tiếng nói: "Truyền quốc sư lại đây gặp trẫm, trẫm có nhiệm vụ sắp xếp hắn đi làm.”
"Ách..."
Thiên Quân do dự nói: "Bệ hạ, sáng nay quốc sư đã rời khỏi Ngự Tiền, nói là cảm ứng được trên sông Tần Hoài có yêu khí, hiện tại đã đi hàng yêu trừ ma.”
“Đi Tần Hoài hàng yêu trừ ma!?"
Tần Phong nhịn không được trợn trắng mắt, lười so đo nói: "Quên đi, để Mộc Tú quốc công lại đây gặp trẫm đi!”
"Ách..."
Thiên Quân lại ngập ngừng nói: "Hồi bệ hạ, Mộc Tú quốc công cũng đi sông Tần Hoài, nói là yêu này vô cùng lợi hại, muốn đi trợ quốc sư một tay.”
“Chỉ có chiến lực của hắn, còn đi trợ quốc sư một tay!?”
Tần Phong giống như nghe được lời hổ lang, bất đắc dĩ xua tay nói: "Quên đi, quên đi, để Nhậm Hoàn tiền bối lại đây gặp trẫm đi!”
"Ách..."
Thiên Quân cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể kiên trì nói: "Hồi bệ hạ, Nhâm Hoàn tiền bối cũng đi Tần Hoài, bị quốc sư cùng quốc công kéo đi, nói là cần hắn hỗ trợ hô cổ vũ.”
“Hô cổ vũ!?”
Tần Phong càng nghe càng thấy không hợp lý.
Nghiêm trọng hoài nghi đám người này đoán được ý của hắn, thành tâm trốn tránh không muốn cống hiến chính mình cho Đại Tần...



Bạn cần đăng nhập để bình luận