Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 391. Huynh đệ Thường gia

Chương 391. Huynh đệ Thường gia
Chó cùng rứt giậu!
Theo quẻ tượng, vòng vây của Đại Hạ đã hình thành, mà chỉ với nhân mã hiện tại của bọn hắn thì căn bản không thể trốn thoát được.
“Chẳng lẽ Hoang Cổ đệ nhất thần toán ta thật sự phải chết ở chỗ đây!?”
Ánh mắt Mộc Tú trở nên đờ đẫn, đặt mông ngồi dưới đất.
Đời này hắn đã xem bói vô số lần, ngoại trừ một quẻ tính không ra kết quả của Tần Phong, thì những quẻ khác đều chưa bao giờ sai.
Nói cách khác hắn đã không có chỗ để đi, mà chỉ có thể ngoan ngoãn chờ vận mệnh đến định đoạt.
"Làm sao bây giờ!?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Vu Lan lộ ra vẻ lo lắng.
Tần Phong lập tức vào vai diễn, ánh mắt kiên nghị nói: "Tần Phong ta không tin vào số mệnh, vận mệnh nằm trong tay ta, tất cả bất công, bất mãn, bất bình đều do ngươi không đủ mạnh, mọi chuyện trong quá khứ, số phong lưu của nhân vật, còn phải nhìn vào hiện tại!”
Nói xong.
Chỉ thấy Tần Phong xoẹt một tiếng, xé rách quần áo, lộ ra cơ bụng.
"Ô ô. . ."
Khuôn mặt của Vu Lan lập tức trở nên đỏ bừng.
Là một thiếu nữ ngây thơ, nghe được những tuyên ngôn Thiên Đấu bá khí của Tần Phong thì liền xuân tâm nhộn nhạo.
Lại thêm loại hormone bùng nổ này, trực tiếp khiến trái tim thiếu nữ trầm mê không cách nào thoát được.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ khiến thiên tuyển chi nữ mặt đỏ tim run, thu hoạch được 10 vạn điểm nhân vật phản diện!"
"Lại có 10 vạn điểm nhân vật phản diện!"
Khóe miệng của Tần Phong không khỏi nhếch lên.
Ầm ầm!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa điên cuồng vang lên từ phía chân trời, tần mây ở giữa bầu trời cuồn cuộn như thủy triều, hư không trong bán kính ngàn dặm tràn ngập một cỗ uy áp khủng bố, kịch liệt rung chuyển.
"Ngọa tào!"
Tần Phong nhịn không được mà chửi thề.
Quân đội nơi này đúng là không có phép tắc, chưa thông báo trước mà đã trực tiếp xuất hiện.
Lúc này, mấy trăm vạn đại quân đột nhiên xuất hiện từ bên trong hư không, sát khí kinh khủng không chút che giấu phóng xuất ra ngoài.
"Không tốt, địch tập!!"
Thần Phong thuyền vội vàng dừng lại, đám người tiến vào trạng thái chiến đấu.
Một ngàn Bạch Bào quân cầm trường thương trong tay, cưỡi Ám Nguyệt Bạch Hổ chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào, thiên kiêu Thiên Hồng thư viên dù hơi bối rối nhưng đã chuẩn bị xong tinh thần vì nước hi sinh.
Đối với đám người như lâm vào đại địch, thì biểu hiện của Tần Phong lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn còn chưa sử dụng thẻ bài lão quái tóc đỏ, hơn nữa có mấy ngàn nữ quỷ cùng mấy vạn cương thi cùng Tâm Nhan tiểu thư trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng đã đủ đảm bảo hắn an toàn trở về nhà.
"Dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt, nhưng mặt vẫn không đổi sắc!”
Vu Lan phát hiện lúc này Tần Phong vô cùng soái, đồng thời trái tim nhỏ giống như có hươu con không ngừng chạy loạn.
"Thiếu cung chủ, có thể gả a!"
Những cao thủ của Lam Ma cung nhớ kỹ sứ mệnh, cho nên không buông tha bất luận cơ hội nào có thể tác hợp hai người.
Ầm ầm!!
Lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa khác từ phía chân trời, mấy vạn đại quân xuất hiện ở sau lưng mọi người, sát khí kinh khủng quét khắp thiên địa, đóng chặt đường lui của bọn hắn.
Thống soái ở phía trước là một tên nam tử khôi ngô, khí thế như hồng, còn thống soái phía sau là một nữ nhân người khoác áo giáp.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa!?”
Tần Phong nhìn nam tử khôi ngô trước mặt, không biết vì sao lại có cảm giác quen thuộc.
“Ta chính là tướng dưới trướng hoàng đế Đại Hạ, Trường Nhật Hầu, Thường Hưng!”
Ánh mắt của nam tử khôi ngô tràn đầy sát khí mà nhìn chằm chằm vào Tần Phong, lạnh lùng nói: "Gia phụ, Thường Côn!!"
“Ta là Thường Kiều!”
Nữ nhân khoác áo giáp ở sau lưng cũng dùng ánh mắt tràn ngập sát ý mà nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói: "Gia phụ, Thường Côn!!"
"Thường Côn!?"
Tần Phong nghĩ một lát, rốt cục nhớ tới là ai.
Tám năm trước, sau khi móc chí tôn cốt của đệ đệ, chạy khỏi Tần gia, thì chính Thường Côn đã mang binh đến vây bắt hắn, cuối cùng Tử Diên ném vỡ mệnh bài triệu hồi Nguyệt Thần, rồi bị Nguyệt Thần chặt được một đầu ngón tay.
Chỉ là không ngờ Thường Côn lại bị Nguyệt Thần đâm chết trong trận chiến năm đó.
"Đáng tiếc!"
Tần Phong tỏ vẻ vô cùng tiếc hận đối với chuyện này.
Nếu như trước đây hắn không rời khỏi rỏi Đại Hạ, thì đã có thể đến nhà Thường Côn ăn cỗ, nhất là năm đó hắn chỉ mới 8 tuổi, như vậy có thể quang minh chính đại ngồi cùng bàn với tiểu hài tử kia.
"Tần Phong, hôm nay chúng ta sẽ báo thù cho cha!”
Hai huynh muội Thường Hưng, Thường Kiều hùng hùng sát khí, bọn họ đã chờ một ngày này rất lâu rồi.
“Báo thù cho cha!?”
Tần Phong bị hai người bọn họ làm cho sửng sốt.
Năm đó triệu hoán Nguyệt Thần chính là Tử Diên, giết cha bọn họ cũng là Nguyệt Thần, chuyện này thì còn cọng lông quan hệ gì đến một đứa trẻ tám tuổi!?
Muốn ăn vạ thì cũng không thể mang theo lý do này được!?
"Giết!!"
Hai huynh đệ Thường Hưng, Thường Kiều mặc kệ những thứ này, bọn họ chỉ biết nếu như năm đó không phải vì Tần Phong thì lão cha đã không chết.
"Giết!!"
Mấy chục vạn đại quân nhận được quân lệnh, thì lập tức bắt đầu mở hình thức tấn công.
“Thật sự nghĩ ta là quả hồng mềm, muốn bóp liền bóp!?”
Tần Phong không hề hoảng hốt khi đối mặt với mấy chục vạn đại quân, hắn kêu Thiên Quân, Vạn Mã áp giải tất cả con tin ra ngoài.
"Dừng tay, ta là Thập thất hoàng tử!”
“Thường Hưng ngươi dám, ta là Bát hoàng tử!”
“Thường Kiều ngươi còn nhớ ta không, ta là Hoàng Tôn!”
". . ."
Mấy trăm tên con cháu hoàng tộc không ngừng gào lớn, khiến hai huynh muội Thường Hưng, Thường Kiều sợ vỡ mật, vội vàng mệnh lệnh đại quân ngừng tấn công.
"Tần Phong, có gan ngươi thả người, chúng ta một đối một đấu một trận công bằng!”
Thường hưng cực lực khắc chế bản thân, cưỡng chế xúc động báo thù giết cha.
Mặc dù y rất muốn xông lên báo thù cho cha, nhưng trong tay Tần Phong lại có quá nhiều con cháu hoàng tộc, coi như y có mười lá gan cũng không dám đắc tội với đám con cháu hoàng tộc này.
"Công bằng là điều kiện tiên quyết dựa trên mối quan hệ ngang nhau của hai bên, ngươi cảm thấy ngươi bây giờ có tư cách gì nói điều kiện với ta?!"
Ngữ khí của Tần Phong vô cùng bình thản nhưng lại lộ ra một cỗ khinh miệt.
Phốc xích!!
Vừa dứt lời, huyết hoa nở rộ.
Chỉ thấy Thiên Quân, Vạn Mã không chút do dự mà làm thịt hai tên con cháu hoàng tộc để lập uy.
"Ngươi. . ."
Thường Hưng không ngờ Tần Phong đã bị bao vậy nhưng vẫn còn dám phách lối như thế.
Thường Kiều lạnh lùng nói: "Tần Phong, ngươi đã chắp cánh cũng khó chạy thoát, không bằng chúng ta nói chuyện như thế nào!?"
Tần Phong phủi một cái, thản nhiên nói: "Các ngươi còn chưa xứng cùng nói chuyện với ta, tìm người đủ phân lượng đến đây!”
"Ngươi. . ."
Hai huynh muội Thường Hưng, Thường Kiều vô cùng tức giận, nhưng lại đuối lý, không thể đáp lại Tần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận