Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 414. Không có Giá Trị

Chương 414. Không có Giá Trị
"Hắc hắc. . ."
Trên khuôn mặt như đưa tan của Lâm Hào, cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Tuy rằng một Trần Tổ không thay đổi được vận mệnh cắt đất bồi thường, nhưng tốt xấu gì cũng có thể để cho hắn bớt cắt một chút, nếu song phương bởi vậy mà đàm phán không thành, nói không chừng có thể buộc các đại thế gia toàn lực ứng phó, giúp hắn thu hồi đất bị mất cũng không phải là không có khả năng.
"Ồ!"
Quang Thiên đột nhiên nhận được ý niệm mãnh liệt của Tần Phong, đứng ra nói: "Nghĩa phụ, nhi thần có câu không biết nên nói hay không!”
Nói xong.
Quang Thiên còn quay đầu mắt nhìn Trần Tổ, ra hiệu người này không thích hợp ở đây.
"Có lời cứ nói đi!"
Hoàng đế Đại Hạ lúc này đang hưng phấn, ông ta xua tay sai người áp giải Trần tổ xuống.
Quang Thiên nhìn Trần tổ bị áp giải xuống, sau đó mới mở miệng nói: "Nhi thần cảm thấy vẫn nên thả Trần tổ.”
"Cái gì? Thả!!”
Vừa dứt lời, một mảnh xôn xao.
Vất vả lắm bọn hắn mới có một thẻ đánh bạc để bước lên bàn đàm phán, làm sao nói thả liền thả!?
"Ngươi có ý gì!?"
Hoàng đế Đại Hạ không vội vàng phát tác, cho Quang Thiên cơ hội giải thích.
Quang Thiên không nhanh không chậm nói: "Mọi người đều biết, Âm Nguyệt Hoàng triều có tam đại thánh tử, từ một năm trước Tần Phong cường thế quật khởi, hai vị thánh tử khác bị chèn ép căn bản không ngẩng đầu lên được, thẳng đến mấy ngày gần đây có tin đồn ma đồng của Diệp Long hoàn toàn thức tỉnh, mới thật sự xoay chuyển cục diện, nói cách khác Trần Tổ là người không có cảm giác tồn tại nhất trong tam đại thánh tử.”
Có người lập tức phản bác: "Cho dù Trần Tổ không có cảm giác tồn tại nhất, nhưng dù sao cũng là thánh tử của Âm Nguyệt Hoàng triều, ta không tin Lục Đạo Đế Quân sẽ thờ ơ.”
“Lục Đạo đế quân vì thể diện, đương nhiên sẽ không thờ ơ!”
Quang Thiên mở miệng hỏi ngược lại: "Nhưng so sánh với hai vị Thánh Tử là Tần Phong và Diệp Long, ngươi cảm thấy Lục Đạo Đế Quân đối với Trần tổ có bao nhiêu tâm? Còn có Ngô vương và Ngụy vương bị Tần Phong bắt làm tù binh, hắn và Trần Tổ chính là quan hệ cạnh tranh, ngươi cảm thấy Tần Phong sẽ vì Trần tổ mà đem Ngô vương cùng Ngụy vương ra trao đổi sao?!”
"Cái này. . ."
Các đại thế gia lập tức á khẩu không nói nên lời, phát hiện giá trị bản thân Trần tổ quả thật ít đến đáng thương.
“Cho nên chúng ta nên thả Trần Tổ!”
Quang Thiên tiếp tục nói: "Chư vị có thể ngẫm lại, khi Trần Tổ không tổn hao gì mà theo quân ta ra ngoài thi sẽ xảy ra chuyện gì!?”
“Ngươi muốn chụp cho hắn cái mũ phản đồ!?”
Hoàng đế Đại Hạ nhất thời hứng thú.
Nếu như là ông ta thì nhất định sẽ cho rằng Trần Tổ cố ý mang mười vạn đại quân đi tặng đầu người, là muốn bảo vệ mạng chó lại đem cơ mật quân sự nhà mình nói ra ngoài, cho dù không có phản bội, vì phòng ngừa vạn nhất cũng phải xuống tay.
Đây chính là tâm lý làm lão đại, ta cũng không cần ngươi cảm thấy, ta muốn cái ta cảm thấy, phàm là nhân tố có thể uy hiếp đến vị trí của mình thì đều phải diệt trừ.
"Nghĩa phụ anh minh!"
Quang Thiên vuốt mông ngựa trước, lại tiếp tục nói: "So với lấy giá trị của Trần Tổ làm lợi thế, nhi thần càng coi trọng giá trị bản thân hắn, Ám Ảnh Thần Thể, thể chất vạn năm khó gặp, buộc hắn không còn đường lui để hắn phải nương tựa vào Đại Hạ ta.”
"Diệu a!"
Các đại thế gia tinh tế nhất phẩm, lập tức khen ngợi: "Hơn nữa Trần tổ làm thánh tử nhiều năm như vậy, sau lưng cũng khẳng định có thế lực ủng hộ, chỉ cần Trần tổ đến nương tựa, chúng ta có thể để cho hắn mai mối cầu nối, sách phản thành công tự nhiên là tốt nhất, nếu không thành công liền tiết lộ cho Lục Đạo Đế Quân mượn đao giết người, làm suy yếu thực lực tổng thể của Âm Nguyệt Hoàng triều, cho dù Lục Đạo Đế Quân không bị lừa, thì một khi lòng nghi ngờ đã nổi lên, quân thần nhất định ly tâm ly đức, đối với Đại Hạ trăm lợi mà không có một hại."
"Không thể!!"
Lâm Hào lập tức nhảy ra phản đối, nói: "Vạn nhất Lục Đạo Đế Quân lựa chọn tin tưởng Trần Tổ, chẳng phải chúng ta ngay cả lợi thế cuối cùng cũng mất, vẫn là ổn thỏa một chút, đem Trần tổ đi đàm phán.”
“Lợi thế nhỏ như vậy, trẫm thua được!”
Hoàng đế Đại Hạ nghĩ đến chỗ tốt mà thành công mang lại, quyết đoán lời lựa chọn đề nghị thả Trần Tổ của Quang Thiên.
Lại nói thua cũng là Thiên Tâm thành trả tiền, ông ta vì sao không đánh cuộc!?
Rất nhanh ——
Quang Thiên liền áp giải Trần Tổ đến giao lộ hai quân, trong ánh mắt nghi hoặc của Trần Tổ mà thả người ra.
"Đây là ý gì!?"
Trần Tổ có chút không thể tin được, đối phương cứ như vậy thả hắn ra.
Quang Thiên cũng không giấu diếm, khẽ cười nói: "Chúng ta đã thông báo cho Diệp Long, ngươi nói hắn nhìn thấy ngươi lông tóc vô thương từ quân ta đi ra, sẽ nghĩ đến cái gì!?”
"Ngươi TM hại ta!!"
Trần Tổ cũng không phải ngu ngốc, vừa nghĩ đã biết đối phương muốn làm gì.
Hưu! Hưu! Hưu!
Không đợi Trần Tổ hướng quang thiên trưng bày quốc tuý, từng mảng lớn tiếng gió gấp gáp vang lên.
Chỉ thấy Diệp Long mang theo mười vạn đại quân của hắn chậm rãi mà đến, nhìn thấy Trần Tổ thì hai mắt lập tức tỏa sáng.
Trước không nói Trần Tổ có phải thật sự phản bội hay không, dù sao bắt về khẳng định coi như công lao.
"Thảo!!"
Trần Tổ nhịn không được mà phun tục, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Cho dù Lục Đạo Đế Quân là một đế vương phân biệt rõ thị phi, nhưng có Diệp Long và Tần Phong trêu chọc thị phi, chỉ sợ cho dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, kế hoạch hiện tại chỉ có ba mươi sáu kế chạy là thượng kế.
Hưu một tiếng!
Trần Tổ không dám chần chờ chút nào, nhanh chóng chui vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
"Đuổi theo!!"
Diệp Long mang theo đại quân đuổi theo không rời, vây quanh rừng cây nhỏ.
"Chẳng lẽ thật sự sắp xong rồi!?"
Ngay khi Trần Tổ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, bóng dáng Tần Phong đột nhiên xuất hiện trước mắt.
"A Tổ, thu tay lại đi!"
Tần Phong mang theo Thiên Quân, Vạn Mã đi ra, có vẻ đã đứng chờ rất lâu trong rừng cây nhỏ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận