Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 28. Vô Sỉ, Lưu Manh

Chương 28. Vô Sỉ, Lưu Manh
Rất nhanh ——
Tần gia liền tuyên bố lựa chọn gia chủ mới, điều này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy có liên quan đến Tần Phong.
Tần gia liên tiếp mất đi hai vị thiên kiêu, người làm cha và gia chủ như Tần Thiên khó có thể tha thứ cho mình, đại viện gia chủ vốn dĩ huyên náo lại trở nên vắng vẻ dị thường, không còn người nào chủ động đến hỏi thăm.
“Đại thụ, ta tới thăm ngươi!”
Tần Hạo với khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt, đi tới chỗ gốc cây xiêu vẹo trước cổng nhà, y dựa vào sinh mệnh ngoan cường mà tiếp tục sống, nhưng ánh mắt đã mất đi mấy phần non nớt, thay vào đó là sự kiên nghị.
Y sẽ dùng hành động để nói cho ca ca, hắn sai, sai quá sai!
Lực lượng chân chính là niềm tin vô địch của bản thân chứ không phải hoài nghi về sức mạnh tự thân!
“Các ngươi nhìn, đây không phải là nhị công tử phế vật sao!?”
Mấy đứa trẻ vừa nhìn thấy Tần Hạo thì nhịn không được mà phát ra âm thanh chế giễu.
Trước kia Tần Hạo là sự tồn tại mà bọn hắn không thể với tới, nhưng bây giờ đối phương đã rơi xuống vũng bùn, bọn hắn còn không nhanh tiến lên giẫm mấy cước.
Lửa giận trong lòng Tần Hạo phảng phất bị nhen lửa, y muốn giáo huấn đám người này nhưng đột nhiên lại nhớ đến ca ca từng nói, coi như long du chỗ nước cạn đó cũng là Chân Long, sớm muộn sẽ một lần nữa hóa rồng bay lên chín tầng mây.
“Ca ca, vì cái gì!?”
Tần Hạo méo miệng muốn khóc, liền nghĩ tới chuyện đêm đó.
Lúc này ——
Tần Phong không khỏi tò mò mà hỏi thăm Lâm Tam, tại sao y lại không trở về Thiên Tâm thành cùng với Lâm Tâm Nhi.
“Ta dự định học hỏi kinh nghiệm rồi trở về!”
Lâm Tam trả lời rất nhanh, giống như trước đó đã luyện tập rất nhiều lần.
“Lịch luyện!?”
Tần Phong nheo mắt lại, rõ ràng không tin chuyện hoang đường của y.
Là một tên mọt sách suốt mười năm, hắn có thể tự tin nói, lời của nhân vật chính toàn là quỷ gạt người.
Ngoài miệng thì nói lịch luyện nhưng thực chất đều hướng về cái gọi là di tích, bảo vật, tiểu tỷ tỷ, mỗi lần đi ra ngoài thì không bao giờ tay không mà trở về.
“Ta, ta cũng là đi ra ngoài lịch luyện!” Tử Diên có chút chột dạ nói.
“Ngươi cũng lịch luyện!?”
Tần Phong híp mắt, rõ ràng là không tin.
Lấy kinh nghiệm mười năm của lão mọt sách, phàm là mỹ nữ được nhân vật chính anh hùng cứu mỹ nhân thì hơn phân nữa là đại tiểu thư tùy hứng rời nhà ra đi, hơn nữa còn có rất nhiều thuộc tính phế vật chẳng hạn như không thể tự chăm sóc bản thân.
Chính vì nhân vật chính khuyển không bỏ rơi đại tiểu thư phế vật, cho nên mới có thể trắng trợn ăn bám tư bản ở giai đoạn sau.
“Sắc trời không còn sớm, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm a!”
Lâm Tam mắt thấy Tần Phong không có ý rời đi, vì vậy chỉ đành tìm một sơn động, trước nghỉ ngơi một đêm rồi tính tiếp.
“Tốt!”
Tử Diên vui vẻ vỗ tay bảo hay.
Sau khi chứng kiến giang hồ gian ác, nàng mới biết được thực lực của mình tệ đến mức nào.
Nhưng nàng vẫn mang trong mình trái tim của nữ hiệp xông xáo giang hồ, cho nên dù chết cũng phải mặt dày mà bám theo hai người này.
Đây là điển hình của vừa phế lại vừa ham chơi!
Rất nhanh ——
Màn đêm buông xuống, ngọn lửa bập bùng sưởi ấm trong không gian nhỏ.
Lâm Tam xem như là thiên tuyển chi tử, tự nhiên biểu hiện rất cao lãnh, sau khi bắt được một con gà thì liền tự mình nướng, hoàn toàn không để ý đến Tử Diên là một phế vật không biết tự lo liệu cho mình.
Ngay lúc Tử Diên đứng tại chỗ vặn vẹo ngón tay, xấu hổ không biết làm sao.
Tần Phong liền đưa gà nướng cho nàng, biến thành một người nam nhân ấm áp nói: “Ngươi ăn gà của ta đi!”
“Cảm tạ!”
Tử Diên tiểu tỷ tỷ kích động nói cám ơn liên tục, cũng không để ý hình tượng thục nữ mà gặm lấy gặm để.
Hiện tại nàng đã rất đối bụng, cho nên ăn cái gì cũng thấy ngon.
“Bây giờ ăn gà của ta, tương lai ta hẳn có thể ăn cơm chùa của nàng!?”
Tần Phong rất mong đợi với khoản đầu tư này, sau đó hắn mở hệ thống ra, chuẩn bị dùng cơ hội rút thưởng từ nhiệm vụ đào chí tôn cốt của đệ đệ.
Đinh một tiếng!
Chiếc bàn rút thưởng xuất hiện trước mắt và bắt đầu khởi động trục quay.
“Đinh, chúc mừng túc chủ rút trúng thần cấp trộm thuật cùng không gian lấy đồ vật!”
Thần sắc của Tần Phong bắt đầu hoảng hốt, có thể tinh tường cảm nhận được sự thay đổi của không gian xung quanh, phảng phất như chỉ cần vươn tay ra liền có thể lấy được đồ vật mình mong muốn, coi như bị tầng tầng bảo hộ nghiêm mật thì cũng có thể dễ dàng lấy ra.
“Đây là đốn ngộ sao!?”
Lâm Tam phát hiện Tần Phong đang thay đổi, trong lòng thực sự bị hắn làm cho kinh động.
Y vẫn luôn cảm thấy, bản thân làm người hầu chỉ là một loại trải nghiệm cuộc sống tự do, bởi vì y là thiên kiêu hiếm có cho nên đủ tư cách để kiêu ngạo.
Nhưng từ khi biết vị đại công tử Tần gia này, y phát hiện sự kiêu ngạo của mình nực cười đến cỡ nào.
“Đinh, chúc mừng túc chủ đả kích lòng tự tin của thiên tuyển chi tử, thu được 1 vạn điểm phản diện!”
Tần Phong giống như còn đâng hoảng hốt, không nghe thấy gì, chờ đến khi hắn tỉnh táo lại thì mới phát hiện Lâm Tam cùng Tử Diên đã ăn xong, hiện tại đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, im lặng nghỉ ngơi.
Hắn không biết xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay là vì muốn thử kỹ năng mới.
Chỉ thấy hắn đưa tay chộp về phía Tử Diên, trong tay lập tức xuất hiện một cái yếm đỏ hình con vịt, còn có thể cảm nhận được hơi ấm sót lại ở phía trên…
“A cái này!”
Tần Phong lập tức đứng lên, tỏ vẻ mình thật sự không phải loại người tùy tiện như vậy.
Lúc này ——
Cơ thể Tử Diên hơi run lên, giống như cũng cảm nhận được mất cái gì.
Việc quan hệ đến hình tượng quân tử đứng đắn của chính mình, Tần Phong liền tiện tay ném yếm hình con vịt vào không gian tùy thân, sau đó giả ra vẻ mặt hốt hoảng như đang đốn ngộ.
“Ách......”
Sau khi mở mắt, sắc mặt Tử Diên hoảng hốt, lấy hai tay che ngực.
Chuyện gì xảy ra!?
Tại sao thiếp thân của mình lại biến mất không thấy!?
Trong sơn động ngoại trừ nàng, cũng chỉ còn lại hai nam nhân là Tần Phong cùng Lâm Tam, đầu tiên có thể bài trừ Tần Phong, bởi vì hắn chỉ là một hài từ tám tuổi không biết gì.
Huống chi Tần Phong bây giờ còn đang đốn ngộ, như vậy càng không phải, cho nên chỉ có thể là Lâm Tam .
“Còn dám giả vờ!!”
Tử Diên nhìn Lâm Tam đang tĩnh tọa, lửa giận trong lòng không khỏi dâng lên, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên một vệt ửng hồng, ngoài vẻ thẹn thùng của nữ nhi, thì chính là sự phẫn nộ của con gái nhà lành.
Không nghĩ tới y lại là loại người hạ tiện này!!
“Vô sỉ, lưu manh, mau trả đồ cho ta!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận