Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 270. Người thân bạn bè, huynh đệ tay chân

Chương 270. Người thân bạn bè, huynh đệ tay chân
"Tần Phong!!"
Diệp Long tức giận đến mức muốn kêu người đến ấn huyệt để cấp cứu.
Vốn tưởng rằng mất đi một ít tiên tinh thì ít nhất cũng sẽ có được danh tiếng tốt, nhưng không nghĩ tới Tần Phong lại có nhiều thủ đoạn như vậy, giống như sợ người khác không biết rõ ý tưởng chân thật của hắn.
Tần Phong hấp tấp chạy tới, xát muối lên vết thương của đối phương, nói: “Diệp Long Thánh Tử, tất cả mọi người biết rõ ngươi nói chuyện êm tai, lại khôi hài, nếu không ngươi cùng mọi người nói hai câu đi!?”
"Tần Phong!!"
Diệp Long tức giận nắm lấy cổ áo Tần Phong, nghiến răng nghiến lợi đè thấp âm thanh quát: “Túi tiên tinh kia có tổng cộng hơn sáu trăm mai, nếu không còn dư để trả lại cho ta, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận trong suốt phần đời còn lại.”
Soạt một tiếng!
Đám người xung quanh phát giác được không thích hợp, bọn họ lập tức an tĩnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người.
“Xem ngươi nói kia, thật giống như ta bắt người phải giao tiên tinh ra vậy đó!”
Tần Phong giơ tay ngăn cản mọi người tiến lên, kiên nhẫn giải thích nói: "Ta không có lấy tiên tinh của ngươi, mà là dùng tiên tinh của người để làm chuyện cho ngươi, hiện tại ngươi hẳn nên trả tiền công cho ta, chứ không phải đòi tiên tinh.”
“Còn muốn ta trả tiền công cho ngươi!?”
Diệp Long ngẩn ra, giống như nhìn thấy thứ không hợp thói thường.
Lấy tiên tinh của gã đi xây dựng quan hệ cá nhân, sau đó còn dùng đủ thứ lời nói để tấn công gã, hiện tại đem trắng đảo thành đen, nói là đang làm việc giúp gã, muốn gã thanh toán tiền công.
Mẹ nó!
Còn có vương pháp sao!?
Còn có pháp luật sao!?
Gã tự nhận để tiểu đệ ra hứng chịu trách nhiệm đã rất vô sỉ, nhưng khi so sánh với Tần Phong thì gã phát hiện, mình chỉ là một tờ giấy trắng đơn thuần, sạch sẽ.
"Có lý đúng không!?”
Tần Phong nghiêm túc nói: "Không phải từ đầu đến cuối, ta đều nói chuyện giúp ngươi, ta cũng không nói số tiên tinh kia là của ta? Không tin, ngươi cứ để bọn họ phân xử, xem ngươi có nên trả tiền công cho ta hay không!?”
Vừa dứt lời ——
Nhóm thiên kiêu nhao nhao vứt bỏ tiết tháo, che giấu lương tâm học theo thói xấu của Tần Phong.
"Tần Phong Thánh Tử nói rất đúng, hắn chưa từng nói xấu Diệp Long Thánh Tử!"
“Chúng ta cũng biết rõ tiên tinh là của Diệp Long Thánh Tử, nhóm chúng ta cảm tạ Diệp Long Thánh Tử!"
"Diệp Long Thánh Tử ra tay hào phóng như thế, tin tưởng cũng sẽ không để ý đến chút tiền lương như vậy."
"Ta nhớ rõ, Diệp Long Thánh Tử mới vừa nói mình nam tử hán ngay thẳng!”
"Diệp Long Thánh Tử, tuyệt đối không nên học theo một số người, làm bại hoại Âm Nguyệt hoàng triều!!”
"..."
Nghe âm thanh âm dương quái khí, ở xung quang, cơn tức giận của Diệp Long không ngừng tăng lên.
"Lợi hại!"
Đế Sư Vô Đạo ở một bên liên tục tán thưởng, bội phục thủ đoạn lôi kéo nhân tâm của Tần Phong.
Đầu tiên, tìm cơ hội thích hợp để hòa nhập với quần chúng, sau đó hòa nhập với quần chúng, sau đó thể hiện sức mạnh với quần chúng, cuối cùng là ràng buộc với lợi ích của quần chúng, trong một thời gian ngắn, cục diện mà hai vị Thánh Tử khổ tâm kinh doanh 15 năm đã bị phá vỡ.
"Nhanh lên mau thả Phong ca ca của ta ra!"
Điềm Điềm phồng má tiến lên, chống nạnh trừng mắt mệnh lệnh Diệp Long buông tay.
"Muốn chết!!"
Diệp Long vốn đã tức giận, lại bị giọng nói của Điềm Điềm kích thích, gã lập tức nắm chặt nấm đấm, đánh về phía Điềm Điềm.
"A. . ."
Điềm Điềm hét lớn một tiếng, sợ hãi nhắm mắt lại.
Phịch một tiếng!!
Điềm Điềm không hề cảm nhận được đan đớn, mở to mắt nhìn thấy Tần Phong duỗi tay nắm lấy nắm đấm của tối phương.
"Phong ca ca lại cứu ta!"
Điềm Điềm đỏ bừng mặt, nhìn sườn mặt của Tần Phong, trái tim nhỏ đập loạn.
Tần Phong hảo tâm nhắc nhở: "Diệp Long Thánh Tử, ta khuyên ngươi tốt nhất nên xin lỗi nàng, lấy thân phận của ngươi bây giờ còn không thể đắc tội với nàng đâu…”
“Xin lỗi đại gia ngươi!!”
Lúc này, Diệp Long đã ở trong trạng thái cuồng bạo, căn bản nghe không vô lời nói của bất cứ kẻ nào, nhất là lời của tên Tần Phong vô sỉ này, đánh chết thì gã cũng không tin một chữ.
Đúng lúc này ——
Mạc Đao một đường đuổi tới Thiên Hồng thư viện, vừa mới tiến đến liền nghe được có người ức hiếp muội muội, làm một tên khống muội, hắn liền nổi giận đùng đùng, cầm Khoan Bối đao bổ tới.
Coong!
Ánh dao xé trời đột nhiên xuất hiện, tiếng đao lanh lảnh chợt vang lên.
"Cái gì!!"
Con ngươi của Diệp Long bỗng nhiên co rụt lại, vội vàng xuất trường thương ngăn cản.
Âm vang!
Đao thương hung hăng đánh vào nhau, tiếng kim loại va chạm chói tai, ánh đao chói mắt lướt qua chỗ nào thì mọi người lập tức kinh hãi lui về phía sau.
"Ngươi là Mạc Đao?!"
Sắc mặt của Diệp Long lập tức ngưng trọng.
Biết rõ người có đao pháp như thế này trong thế hệ trẻ, chính là Yến Vân tộc Thiếu tộc trưởng Mạc Đao.
"Ngươi dám đánh muội muội ta!!"
Bên trong ánh mắt Mộc Đao nổi lên hàn quang, tiếp tục giơ cao Khoan Bối đao, dùng sức đánh xuống.
Ầm ầm!!
Đao khí dài hơn trăm mét, sắc bén bức người, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, những nơi đi qua, đại địa bị nức ra trăm thước, chiều sâu đạt đến vài chục thước.
“Đệ nhất đao của thế hệ trẻ tuổi, quả nhiên danh bất hư truyền!"
Sắc mặt của Diệp Long trở nên cực kỳ ngưng trọng, nhất định phải dốc toàn lực chiến đấu.
Đồng thời, đừng nói trong lòng có bao nhiêu hối hận, nếu như biết Điềm Điềm là muội muội của Mạc Đao, mà tên này là một kẻ khống muội muội, thì gã tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì với nàng.
"Đã sớm nói với ngươi, nhưng ngươi vẫn không vâng lời!"
Tần Phong thuần thục xuất ra ghế đẩu, một cái quạt nhỏ, dưa cùng trái cây…
"A cái này!!"
Đám thiên kiêu ngốc ngốc trừng to mắt, biểu thị chưa thấy qua quần chúng ăn dưa nào chuyên nghiệp như vậy.
"Phong ca ca!!"
Điềm Điềm không thèm nhìn ca ca ruột đang bận đánh nhau với người khác, mà đỏ mặt lột nho đưa vào miệng của Tần Phong.
"Rống!!"
Mạc Đạo bị kích thích tiềm năng bộc phát, rống một tiếng đánh về phía Diệp Long, khiến gã liên tục bại lui.
"Đúng rồi!"
Tần Phong ăn xong nho thì mới nhớ tới mình còn một cơ hội rút thưởng.
Phá hư cơ duyên của Lâm Tam cùng Hựu Dung mới lấy được cơ hội rút thương, nhưng vừa rồi lại bị bọn người Trần Tổ quấy rầy còn chưa kịp sử dụng.
Soạt một tiếng!
Chiếc bàn rút thưởng quen thuộc lại xuất hiện, bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Đing đong, chúc mừng túc chủ thu hoạch được một thẻ thiên cơ!”
“Thẻ thiên cơ!?”
Tần Phong nhớ tới lần trước dò xét cơ duyên của Phương Trường, thu hoạch Vô Cấu chi tuyền trong Côn Luân bí cảnh, cuối cùng thành công gột rửa ra đạo tâm, lĩnh ngộ đạo pháp tự nhiên, có được kỹ năng thưởng buff vĩnh viễn này.
"Hệ thống, ngươi cảm thấy lần này ta nên tra xét ai? Nhị đệ ta thì sao!?”
Tần Phong mở miệng hỏi thăm ý kiến của hệ thống, sau đó lại quả quyết lắc đầu nói: "Không được, không được, đó là bạn chí thân, người thân bạn bè, huynh đệ tay chân của ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận