Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 402. Có phản đồ

Chương 402. Có phản đồ
Nhưng ai ngờ tất cả đại thế gia là một đám nam cặn bã, trong đó Tần gia bọn hắn là cặn bã nhất, đòi tiền không có, muốn mạng không cho, vừa nhấc quân lên thì đã nói chuyện lạnh lùng.
Nếu như Hoàng tộc đối mặt với một hai thế gia thì còn dễ nói, nhưng bọn nam cặn bã này lại tới nhiều như vậy, khiến cho ông ta phải thỏa hiệp, nếu không khối ruộng của mình sẽ bị bọn hắn cày hỏng.
"Lão đại nói đúng, đây là phong kiến mê tín!"
Thiên Quân, Vạn Mã liên tục gật đầu, biểu thị cũng không tiếp tục tin tưởng coi quẻ.
"Chuyện gì xảy ra? Ta sắp phát tài sao!?”
Tần Phong đột nhiên cảm thấy mắt trái nhảy lợi hại, mãnh liệt dự cảm bản thân sắp phát tài.
"Phốc. . ."
Đám người lập tức phun tào, phát hiện Tần Phong là đồ tiêu chuẩn kép.
"Ha ha!!"
Bạch Khởi mang theo cận vệ nhanh chóng đi đến, người còn chưa tới nhưng đã có thể nghe thấy tiếng cười của ông ta, “Tần tiểu tử, trận chiến này, trước trực tiếp phong thần, không chỉ danh chấn toàn bộ Hoang Cổ mà còn khiến hoàng đế Đại Hạ phải địch thân tới tiền tuyến để cầu hòa.”
"Cầu hoà!!"
Hai mắt Tần Phong lập tức phát sáng, hắn biết tài của mình tới từ nơi nào rồi.
Tuy nói mấy trăm tên tử đệ hoàng tộc đã bị hắn làm thịt, nhưng Ngô Vương cùng Ngụy Vương lại là cao thủ Chuẩn Đế hàng thật giá thật, tuyệt đối có thể bán một cái giá tốt.
Còn có quân nhu hậu cần vật tư của Đại Hạ hoàng triều, nếu để cho quân của hắn trực tiếp sử dụng thì lại không hợp quy củ.
Vẫn nên dựa theo giá bán bằng hữu, trước bán cho Lục Đạo Đế Quân, lại từ Lục Đạo Đế Quân phát xuống cho đại quân của hắn.
Dù sao Tần Phong hắn cũng là người quy củ, chưa từng những chuyện khác người.
"Phong sao dám làm phiền Bạch tướng quân tự mình đến cứu!?"
Tần Phong vội vàng tiến lên hàn huyên một phen, sau đó mở miệng hỏi thăm giá cả quân hỏa.
"Giá cả!?"
Bạch Khởi sững sờ.
Vốn cho rằng Tần Phong là loại thiếu niên anh hùng vô địch vô cùng dũng mãnh, nhưng không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã biết làm ăn, hơn nữa là bàn chuyện buôn bán vũ khí với lão đại của Âm Nguyệt hoàng triều.
"Giúp đỡ chút a!"
Tần Phong đặc biệt hiểu đạo lí đối nhân xử thế, đưa năm viên tiên tinh tới làm phong bao lì xì.
Bạch Khởi nhìn thấy tiên tinh thì con mắt tóa sáng, sau khi trơn tru nhận lấy, ông ta nghiêm túc nói: "Yên tâm, chỉ cần quân hỏa chất lượng thì không có vấn đề, lão phu tự thân lên tấu Đế Quân thu mua."
"Lão tướng quân, mời xem!"
Thiên Quân, Vạn Mã vội vàng xuất ra một bao quần áo nhỏ, bên trong ào ào có hơn ngàn nhẫn trữ vật.
Bởi vì quân quân vật liệu quân nhu của hơn ngàn vạn đại quân là một con số rất khủng, một nhẫn trữ vật không thể chứa nổi, cho nên chỉ có thể phân loại và bỏ vào hơn ngàn nhẫn trữ vật.
"Nhiều như vậy!?"
Bạch Khởi lập tức hoảng sợ nói: "Lão phu mặc dù nghe nói ngươi cướp sạch hậu cần quân nhu của Đại Hạ, nhưng thật sự không ngờ ngươi lại có thể cướp được nhiều quân nhu như vậy, khó trách đại quân ở tiền tuyến không thể tiếp tục chống đỡ nổi!”
“Nói vậy là sao!”
Tần Phong trở mặt còn nhanh hơn là lật sách, một tay đoạt lấy năm mai tiên tình về lại, tức tối nói: "Tần phong ta là quân tử đứng đắn, đọc Luận Ngữ, đường đường chính chính là người đọc sách, mà người đọc sách thì làm sao có thể đi ăn cướp? Cái này gọi là thu hồi, ngươi hiểu không…”
"Ây. . ."
Bạch Khởi lập tức cạn lời.
Không phải ông ta chưa từng gặp qua loại người không biết xấu hổ, nhưng kiểu mặt dày vô sỉ như Tần Phong thì đúng là chưa gặp, không đứng trên đỉnh cao đạo đức để chỉ chỉ trỏ trỏ người khác thì chính là đứng dưới ánh mặt trời, phóng ám khí về phía ngươi.
Mặc dù ông ta rất chán ghét loại người này, nhưng người ta lại cho mình rất nhiều thứ!
"Là lão phu nói sai, thu được, thu được!"
Bạch Khởi rất thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình, vươn tay muốn lấy lại hồng bao.
“Ta biết rõ lão tướng quân anh minh thần võ!"
Tần Phong thuận tay ôm tiên tinh vào trong lòng, bắt đầu đâm thọc: “Lão tướng quân không nói gạt ngươi, nguyên nhân lần này ta bị bao vây, không phải do vấn đề chỉ huy của ta, mà là ta bị người cùng nhà bán đứng.”
“Có ý gì!?”
Bạch Khởi phát hiện Tần Phong không có ý định đưa tiên tinh, trong lòng đang muốn chửi ầm lên, thì đột nhiên nghe thấy có nội ứng, thế là sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Thiên Quân vội vàng tiến lên phía trước nói: "Lão tướng quân, trong lần tập kích hậu cần quân nhu của địch lần thứ hai, quân ta gặp phải mai phục của quân địch, rõ ràng là có người đã tiết lộ tuyến đường hành quân của quân ta.”
“Còn có chuyện này!?”
Sắc mặt Bạch Khởi lập tức lạnh xuống, phản đồ là loại không thể tha thứ.
"Lúc ấy thật sự là quá nguy hiểm!"
Vạn Mã cũng thêm dầu thêm lửa: "Một ngàn quân ta bị hơn một vạn quân địch bao vây, còn có hai vị cường giả Chuẩn Đế trợ trận, may mắn lão đại đã nhận ra không thích hợp, vội vàng mang theo chúng ta rút lui."
Thiên Quân nói tiếp: "Đáng tiếc lúc chúng ta rút lui còn xém chút là bị đối phương phát hiện, lúc ấy cự ly giữa hai bên không tới trăm mét, hơi không cẩn thận liền sẽ va chạm gây gổ, toàn quân bị diệt."
Vạn Mã thần tình nghiêm túc, tiếp tục nói: "Ngay khúc bước ngoặc nguy hiểm, lão đại không để ý bản thân mà một mình đi ra thu hút quân địch.”
"Lão đại không hổ là thiếu niên anh hùng trí dũng song toàn!"
Vạn Mã kể lại một cách sinh động: “Một mình ở lại dụ địch, còn Thiếu cung chủ Vu Lan thì mang theo đại quân tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, nhờ đó mới có thể thành công tập kích khu vực hậu cần quân nhu của địch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận