Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 192. Làm Lão Lục Đứng Đắn

Chương 192. Làm Lão Lục Đứng Đắn
"Hắn có!"
Nụ cười trên khuôn mặt Điềm Điềm ngay lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt cảnh cáo ca ca không cần xen vào chuyện bao động.
"Hắn không có!"
Mạc Đao vẫn không thay đổi, nói: “Đao của ta nhanh hơn kiếm của hắn!”
"Ngọa tào, đoạt đầu người, hắn còn lý luận!!"
Tần Phong liếc mắt nhìn Điềm Điềm, cảm thấy Mạc Đao đang chất vấn phẩm vị của hắn.
Bộ dáng của muội muội ngươi không khác gì vùng đất bằng phảng, hắn lấy về nhà thì có thể làm gì, lái xe ở trên đó sao!?
Đạp! Đạp! Đạp!
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập, vang lên.
Chỉ thấy mười tám đại hán khôi ngô, người mặc áo da dê, lao nhanh về phía này, bên hông còn mang theo một thanh loan đao Ngân Nguyệt, sau lưng cõng theo trường cung, phối hợp với mười tám mũi tiễn.
"Lão đại, là Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc!"
Sắc mặt của Thiên Quân, Vạn Mã trở nên nghiêm túc, trái một phải bảo hộ Tần Phong.
Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc cũng giống như Thập Tam Thái Bảo của Tần gia, đều là thủ hạ đại tướng đắc lực của mỗi đời tộc trưởng, cũng là lực lượng trung kiên của gia tộc tương lai.
Tuy nhiên, mười tam người bây giờ cũng không tính là Thập Bát kỵ đúng nghĩa, bọn hắn chỉ là truyền nhân của Thập Bát kỵ, đồng thời cùng trưởng thành với vị thiếu tộc trưởng Mạc Đao này, trong tương lại, bọn họ khả năng sẽ trở thành Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc.
Nghe nói Thập Bát kỵ chân chính, mỗi người đều tự thu phục một đại yêu thú cấp bậc hung mãnh làm thú cưỡi, nếu mười tám người đồng thời xuất động thì coi như Đại Hạ với danh xưng đệ nhất hoàng triều Hoang Cổ cũng phải cấp báo động sẵn sàng chiến đấu.
Hiện tại mười tám người này được chọn là người nối nghiệp của Thập Bát kỵ, chắc hẳn thiên phú của bọn hắn cũng không kém.
"Có cái gì mà khẩn trương!”
Tần Phong nhàn nhạt liếc mắt một cái, căn bản không để ý tới đối phương.
Đừng nói bọn hắn hiện tại còn không phải Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc, mà coi như Thập Bát kỵ của Yến Vân tộc đích thân tới, cũng ngăn không được hắn báo cáo với guyệt Thần, Lam Ma, Lục Đạo Đế Quân, rằng đối phương lấy lớn hiếp nhỏ.
Còn có Tần gia Thập Tam Thái Bảo, mười vị lão tổ cũng không phải để trang trí!
Ra lăn lộn, phải có thế lực, phải có bối cảnh!!
Thực tế không được, hắn còn có thể đi tìm Tâm Nhan tiểu thư hỗ trợ, tin tưởng nàng cũng không muốn Trân Trân, Liên Liên, Ái Ái xảy ra chuyện gì chứ!
"Đây chính là đệ nhất thiêu kiêu Hoang Cổ!”
Mạc Đao trợn mắt nhìn Tần Phong bình tĩnh như vậy, trong lòng cảm thấy áp lực rất lớn.
E rằng cũng chỉ có loại hô lên tiên chi đỉnh, ngạo thế gian, có Tần Phong ta liền có đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, mới có thể bình tĩnh khi nghe đến Yến Vân Thập Bát kỵ. Nếu như đổi thành người khác thì chỉ sợ đã như lâm đại địch mà đề phòng.
"Phong ca ca, đừng nghe ca ta nói bậy!"
Điềm Điềm xấu hổ mà liên tục nói: “Dựa vào quy củ của Đại Mạc chúng ta…”
“Đại Mạc chúng ta không có nhiều quy củ như vậy!”
Cũng không đợi Điềm Điềm nói xong, Mạc Đạo lại lần nữa đánh gãy, giơ tay nhấc người rời đi.
Điềm Điềm bị tức đến sắp nổ tung, giống như một con mèo con bị vận mệnh cắn vào gáy, nhe răng múa vuốt: “Thối ca ca mau thả ta ra, cái này có thể việc quan hệ đến hạnh phúc cả đời của muội muội ngươi, nhanh lên thả ta ra. . ."
Mặc kệ Điềm Điềm ầm ĩ như thế nào thì Mạc Đao vẫn không hề lộ ra chút cảm xác nào.
Làm một tên siêu cấp cuồng muội muội, chỉ cần là thứ muội muội muốn, dù cho núi đao biển lửa hắn cũng dám xông vào, nhưng nếu muốn ở chung một chỗ với loại người cặn bã như Tần Phong thì không bằng trước tiên giết chết hắn.
“Mạc Đao này cũng quá khoa trương đi!”
Thiên Quân, Vạn Mã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Toàn bộ hành trình cũng không có nhìn tới lão đại bọn hắn, giống như tự cho mình là người chính trực nhất thế gian, còn lão đại bọn hắn là tiện nhân của thiên hạ.
“Ta không chấp nhặt với hắn!!”
Tần Phong nhìn đám người bọn họ tiến về biểu máu làm khổ lực không công, thì liền không thèm so do chuyện đối phương đoạt đầu người, ánh mắt của bị vết thương của đám người chết hấp dẫn.
"Đao thật là nhanh!"
Tần Phong hiện tại đã không phải là người vừa mới xuyên qua, cái gì cũng đều không hiểu.
Ở Nguyệt Thần cung bảy năm, hắn đã học được rất nhiều thứ, vết thường của đám người này đều sâu hai thốn, một điểm không nhiều, một điểm không ít, vị trí vết thương rất chuẩn xác, chỉ xuất một đao, một mạch mà thành.
Bỏ mặc là lực đạo, hay là độ chính xác thì có thể xưng là hoàn mỹ!
Hơn nữa đây còn là một đao rất bình thường, không có bất luận loại BUFF đao ý nào.
Nhưng người có thể dùng một đao giết chết người tu luyện Thiên Tông cảnh, quả nhiên là đao nhanh, chuẩn, ngoan luyện đến cực hạn.
Ngươi không chỉ cần một thiên phú luyện đao siêu cường mà còn cần chịu đựng nỗi buồn khổ vung đao ngày qua ngày, năm qua năm.
Thiên Quân nhịn không được hỏi: "Lão đại, Mạc Đao này thật sự lợi hại như vậy sao!?”
“Vô cũng lợi hại!”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn bóng lưng rời đi của Mạc Đao, mở miệng nói: “Nói thế này đi, nếu tu vi của hai bên tương đồng, dưới tình huống quyết đầu chiêu thức phổ thông, hắn ra một đao, ta ra một kiếm, ta tất bại.”
"Tê tê!!"
Thiên Quân, Vạn Mã hít sâu một hơi, bị Mạc Đao dọa sợ.
Thiên phú của Tần Phong vô cùng biến thái, điều này bọn hằn đều đã được chứng kiến thông qua những trận chiến đấu, nhưng bây giờ Tần Phong lại nhận định tự mình không bằng Mạc Đao, có thể thấy được Mạc Đao này thật ngưu bức.
Tiểu Bạch nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: "Nhưng vấn đề là, ngươi sẽ dùng chiêu kiếm phổ thông để quyết đầu với hắn sao!?”
"Sẽ không!"
Tần Phong hỏi ngược lại: "Ngươi sẽ dùng chiêu kiếm phổ thông quyết đấu sao!?"
"Sẽ không!"
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc, nói: “Lão lục đứng đắn, ai sẽ dùng chiêu kiếm phổ thông quyết đấu!”
"Thấp hèn!"
Tần Phong cùng Tiểu Bạch lộ ra nụ cười hiểu ý, đây chính là nụ cười vui vẻ của người làm lão lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận