Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 132. Đi Vào Khuê Phòng Mỹ Nhân

Chương 132. Đi Vào Khuê Phòng Mỹ Nhân
"100 linh thạch!"
"100 linh thạch cũng nghĩ âu yếm, 1000 linh thạch!"
"1 vạn linh thạch! !"
". . ."
“Một trăm mai linh thạch cực phẩm!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho thân sĩ toàn trường phải đồng loạt nhìn về phía Phương Trường.
Một linh thạch cực phẩm tương đương với một ngàn viên linh thạch bình thường, một trăm chính là một trăm vạn viên linh thạch bình thường, đối với một thành biên giới như bọn họ, đây tuyệt đối là một khoản tiền rất lớn.
"Một ngàn linh thạch cực phẩm!"
Thiên Quân dựa theo Tần Phong phân phó, trực tiếp đẩy giá lên gấp mười lần.
Vạn Mã có chút lo lắng nói: "Lão đại, nhóm chúng ta đẩy giá như vậy, vạn nhất dọa chạy Phương Trường thì làm sao bây giờ! ?"
"Không cần lo lắng!"
Tần Phong mảy may không hề lo lắng Phương Trường sẽ chạy.
Theo kinh nghiệm làm con mọt sách mười năm của hắn, vì đây là sở thích của độc giả, cho nên các tác giả chó má lần lượt làm theo, vô hình chung lại tạo thêm thuộc tính vung tiền như rác ngu xuẩn này vào cho nhân vật chính.
"Ừm!"
Ánh mắt Phương Trường nhìn về phía lầu hai, không nghĩ tới nơi này sẽ có phú hào.
Tuy nhiên với tư cách là người cứu vớt hoàng triều Đại Hạ, trên người y dĩ nhiên có linh thạch, huống chi y mới vừa đồ mấy tòa thành, giá trị bản thân tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh.
"Một vạn linh thạch cực phẩm!"
"Mười vạn linh thạch cực phẩm!"
"Mười lăm vạn linh thạch cực phẩm!"
"Một trăm vạn linh thạch cực phẩm!"
". . ."
Thân sĩ toàn trường ngây ngốc nhìn hai bên hét giá, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ có chút tiếp nhận không được.
"Trăm vạn linh thạch cực phẩm!"
Khuôn mặt cá chết của Phương Trường rốt cục có biến hóa, không nghĩ tới đối phương lại chịu chơi như vậy.
Lúc trong đầu y đã có ý nghĩ từ bỏ thì lại nhìn thấy vẻ khẩn cầu bên trong ánh mắt của Đông Phương tiểu thư, do đó, y cắn răng một cái hô lên 150 vạn linh thạch cực phẩm.
"Trời ạ, 150 vạn linh thạch cực phẩm!!"
Toàn trường trong nháy mắt sôi trào, nhao nhao nhìn về phía Phương Trường.
Vì một nữ tử phong trần, y thế mà bỏ ra 150 vạn linh thạch cực phẩm chỉ để âu yếm nữ nhân, không phải não có bệnh thì chính là đầu óc bị lừa đá.
"Lão đại!"
Thiên Quân, Vạn Mã quay đầu nhìn về phía Tần Phong, hỏi thăm phải chăng muốn đẩy giá lần nữa.
"Chủ nhân, không thể tăng giá nữa!"
Thần sắc của Đông Phương tiểu thư nhìn về phía Tần Phong ở trên lầu hai, trong lòng đang điên cuồng hò hét, 150 vạn linh thạch cực phẩm đã quá đủ rồi, tuyệt đối không nên chậm trễ ta động phòng, phi, là nghịch thiên cải mệnh, đạt lấy thành tựu Đại Đế…
"Tốt!!"
Tần Phong suy tư một hồi, quyết định thấy tốt thì lấy.
Mặc dù hắn biết rõ gia sản tùy thân của thiên tuyển chi tử, khẳng định không chỉ có 150 vạn linh thạch cực phẩm, nhưng để so sánh với việc thủ hạ nhập được Đại Đế chi vị thì thêm nhiều linh thạch cực phẩm nữa cũng chủ là chín trâu mất sợi lông.
Còn rất nhiều cơ hội để lấy linh thích, nhưng Phương Trường thì nhất định hôm nay phải tàn lụi.
"150 vạn linh thạch cực phẩm một lần!"
"150 vạn linh thạch cực phẩm hai lần!"
"150 vạn linh thạch cực phẩm ba lần!"
"150 vạn linh thạch cực phẩm thành giao, chúc mừng vị công tử này!!"
Tú bà kích động đến gương mặt đỏ bừng, cho tới bây giờ bà vẫn cảm thấy mình giống như đang nằm mộng.
Thực sự có một số kẻ ngốc sẽ ném 150 vạn linh thạch cực phẩm cho một nữ tử phong trần.
Chỉ có thể nói một câu, có tiền đúng là muốn làm gì thì làm.
"Hô hô!!"
Phương Trường thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như đối phương thật sự tăng giá, vậy y chỉ có thể liều mạng bại lộ thân phận, cưỡng ép mang người đi.
Nhưng cũng may hắn là nhân vật chính xuyên việt qua, chỉ bằng những thứ cặn bã này không thể ảnh hưởng đến việc y trang bức.
Nhất là sau khi vị Đông Phương tiểu thư nhìn thấy y thắng lợi thì bên trong ánh mắt lại khôi phục thần thái, lộ ra vẻ kinh hỉ chưa từng có, thậm chí cô còn ánh lên vẻ sùng bái khi nhìn y.
Ừm!
Hẳn là vẻ sùng bái chứ không thể nào là ánh mắt khi thợ săn gặp được con mồi.
Rất nhanh ——
Sau khi Phương Trường giao xong linh thạch thì lại ở ngày trước ánh mắt ghen tị của đám thân sĩ mà đưa Đông Phương tiểu thư vào trong khuê phòng.
Căn phòng thắp nến đỏ, lập lòe ánh đỏ nhàn nhạt, kèm theo một cỗ mùi thơm thoang thoảng.
Gian phòng đốt màu đỏ ngọn nến, lóe ra yếu ớt hồng quang, còn kèm
“Đông Phương tiểu thư, ta đối với ngươi chỉ là vì đồng tình mà thôi, cũng không có gì không đúng!” Phương Trường cảm thấy mình là Ma Vương một đời lãnh khốc, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mắt cá chết trong một bộ phim rẻ tiền.
Ngọa tào!
Quả nhiên giống như những gì chủ nhân đã nói!
Đông Phương tiểu thư trong lòng gọi thẳng gia hỏa tốt, càng cảm thấy Tần Phong sâu không lường được.
Sau khi gã biến thành bộ dáng này, Tần Phong đã nói cho gã biết làm thế nào để chinh phục tiểu thịt tươi mặt cá chết này.
Ngoài việc yêu cầu gã làm một biểu cảm nhất định vào một thời điểm nhất định, thì còn nói cho y biết một khi đối phương biến thành chính nhân quân tử thì ngươi phải dâm y, phi, là ngâm thơ với y.
"Ta biết rõ, loại nữ tử phong trần như ta sao dám làm nhục uy danh của công tử!”
Đông Phương tiểu thư một giây đã vào cuộc, giọng ngâm nhẹ nhàng mà tự giễu: “Một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, nửa điểm môi son vạn khách nếm.”
"Đông Phương tiểu thư hiểu lầm, tại hạ không phải có ý này…”
Phương Trường nhịn không được hơi nhíu lông mày lại.
Từ khi hắn tiến vào gian phòng này thì liền có cảm giác rất không thoải mái.
Lúc đầu muốn mang theo Đông Phương tiểu thư tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, nhưng vừa nghe Đông Phương tiểu thư ngâm thơ thì y lại thấy nàng ta có đến bảy tám phần giống với mối tình đầu Nam Phong Công chúa của y.
Y liền không khỏi muốn khoe những bài thơ cổ mà y đã thuộc lòng trong những năm đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận