Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1691 -



Chương 1691 -




“Đa tạ đại trưởng lão bồi dưỡng!”
Diệp Thần lập tức đầy máu sống lại, kích động quỳ xuống đất dập đầu cảm tạ.
Cho rằng mình là một đứa trẻ hoang dã không ai thương, không ai yêu, không nghĩ tới Đại trưởng lão lại thưởng thức hắn như thế, quả thực chính là đối đãi hắn như con ruột!
"Leng keng, chúc mừng hãm hại thiên tuyển chi tử cấp sử thi thăng quan, đạt được 100 vạn điểm phản diện!”
“Hả!?”
Tần Phong bối rối, đầu óc hoàn toàn không xoay chuyển được.
Vừa rồi hắn quấy rối Diệp Thần Giegie hai lần bái sư mới đạt được 100 vạn điểm nhân vật phản diện, hiện tại hãm hại đối phương thăng quan lại bất ngờ nhận được 100 vạn điểm!
Rốt cuộc là hắn nằm mơ hay hệ thống xảy ra trục trặc!?
“Không công bằng!”
Có đệ tử lập tức kêu lên: "Diệp Thần chỉ mới nhập môn, dựa vào cái gì mà để hắn làm chấp sự cửu cấp?!”
“Không sai!!”
Những đệ tử khác cũng nhao nhao phản ứng: “Tiên Minh ta lấy công để thăng quan, cho dù Diệp Thần là đan tu đứng đầu Thiên Tư bảng, nhưng cũng không thể trực tiếp bổ nhiệm hắn làm chấp sự cửu cấp, chúng ta không phục!”
“Không phục, không phục!”
Đệ tử bốn phía cùng hô lớn, để Đại trưởng lão thu hồi bổ nhiệm.
“Diệp Thần!”
Đại trưởng lão nhìn thấy mọi người cùng lên tiếng kháng nghị, không nhanh không chậm hỏi: "Mọi người đều không phục với chấp sự cửu cấp của ngươi, ngươi nói xem việc này phải làm sao bây giờ!?”
“Đa tạ đại trưởng lão ưu ái!”
Diệp Thần thấy khiến cho nhiều người tức giận, chỉ có thể hiên ngang lẫm liệt: "Thần biết đại trưởng lão là đau lòng ta, nhưng thần muốn dựa vào hai tay của mình, dùng thực lực nói cho mọi người, đại trưởng lão không có nhìn lầm người, chấp sự cửu cấp này, thần muốn dựa vào thực lực để tranh giành.”
“Được!”
Đại trưởng lão lộ ra nụ cười vui mừng: "Gần đây có một thế lực tên là Nguyệt Cung rất kiêu ngạo, vô cớ phát động công kích Tiên Minh ta, diệt một nơi đóng quân ngoại môn của Tiên Minh ta, hiện tại bản đế giao việc này cho ngươi.”
“Xin đại trưởng lão yên tâm!”
Diệp Thần vẻ mặt nghiêm túc: "Diệp Thần chắc chắn sẽ giữ gìn vinh dự của Tiên Minh, thực lực sẽ chứng minh bản thân, cũng sẽ chứng minh cho toàn bộ đệ tử của Tiên Minh, Đại trưởng lão ngài không nhìn lầm người.”
“Được!”
Đại trưởng lão hài lòng gật gật đầu, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
“Đây chính là lão đại!”
Các trưởng lão khác cũng phải thán phục.
Rõ ràng bán người đi chịu chết, nhưng ngươi lại có thể khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt, hận không thể trực tiếp quỳ xuống gọi ngươi một tiếng nghĩa phụ…
"Cái này có cái gì..."
Tam trưởng lão sống chết cũng không thừa nhận đại trưởng lão ưu tú, rất là không phục nói thầm: "Bổn đế cũng muốn làm như vậy, vừa định mở miệng lại bị lão đại giành trước.”
“A, đúng, đúng, đúng!”
Các trưởng lão liên tục gật đầu, lười đi tranh luận.
Mặc dù Tam trưởng lão nhớ thương vị trí của Đại trưởng lão, cùng với vợ của Ngũ trưởng lão, nhưng ông lại là một người không biết thỏa hiệp, giảng đạo lý với ông hoàn toàn lãng phí thời gian.
“Đối phó Minh Nguyệt Cung!?”
Đệ tử bốn phía nghe vậy, lập tức mất bình tĩnh.
Đừng nhìn Minh Nguyệt Cung hiện tại náo rất vui, nhưng cũng chỉ có một gã Tiên Quân tọa trấn, để Diệp Thần đại biểu Tiên Minh đi đối phó Minh Nguyệt Cung, quả thực chính là hàng duy đả kích, cũng tương đương để Diệp Thần đi qua nhặt công lao.
“Diệp Thần không phải là con ruột của Đại trưởng lão chứ!?”
Có đệ tử sắc mặt biến thành cổ quái, trong lòng cũng bắt đầu nói thầm.
Thấy không có trưởng lão thu Diệp Thần làm đồ đệ, liền lập tức sắp xếp làm chấp sự cửu cấp, thấy mọi người phản đối Diệp Thần thì lại lập tức sắp xếp một hồi công lao té trời.
Nói không phải con ruột, cũng không ai tin tưởng.
“Công lao!?”
Các trưởng lão không muốn mở miệng giải thích, chỉ là ở trong lòng mặc niệm hai phần rưỡi vì Diệp Thần.
Đừng nhìn Minh Nguyệt cung là nơi dễ nhặt công lao, nhưng sau lưng lại cất giấu một Long Ngạo Thiên, không cẩn thận sẽ phải bỏ mạng.
"Tần Phong, ngươi chờ đó cho ta!"
Diệp Thần lập tức cảm giác mình lại được, cho Tần Phong một ánh mắt khiêu khích.
Mặc dù hắn ta không thể bái Thất trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão làm sư phụ, nhưng được Đại trưởng lão tán thưởng, so với Tứ trưởng lão phía sau Tần Phong thì còn lợi hại hơn nhiều.
“Tại sao lại như vậy!?”
Tần Phong lúc này căn bản không rảnh để ý Diệp Thần, đang tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn hiện tại coi như nghĩ nát đầu cũng nghĩ không ra, Diệp Thần thăng quan cùng hắn hãm hại lại có quan hệ gì, tại sao thăng quan lại thưởng cho hắn 100 vạn điểm nhân vật phản diện.
“Hừ!”
Lâm Tam nghe bốn phía nghị luận, cực kỳ khó chịu hừ lạnh một tiếng.
Vốn tưởng rằng Tiên Minh thu loại súc sinh này, chỉ vì thiên phú của đối phương mạnh, không nghĩ tới bọn họ lại không phân biệt được thị phi, còn muốn trắng trọn thiên vị cho hắn ta.
“Lâm Tam!”
Thất trưởng lão chưa từ bỏ ý định, lại mở miệng nói: "Bổn đế biết kiếm đạo của ngươi thiên phú cường đại, nhưng con đường kiếm đạo muốn đi một mình sẽ rất gian nan, có một vị dẫn đường có thể giúp ngươi bớt đi đường vòng.”
“Đạo bất đồng, bất vi mưu!”
Lâm Tam lạnh lùng nói: "Ta đi theo con đường quang minh chính đại, không phải con đường thiên vị như các ngươi.”
“Mẹ kiếp, quá dũng cảm!”
Bốn phía đệ tử đều nhảy dựng, phát hiện Lâm Tam thật sự là quá dũng mãnh.
Bọn họ tối đa cũng chỉ dám ỷ vào nhiều người mới hơi chút kháng nghị một chút, nhưng y dám đơn thương độc mã mắng toàn bộ trưởng lão, hơn nữa còn không cho đối phương chút thể diện nào.
“Không hổ là tiểu Tam Tam, một chữ, soái!”
Tần Phong lập tức giơ ngón tay cái lên, ném đi một ánh mắt khẳng định.
“Tiểu tử này thật sự không biết nể tình!”
Các vị trưởng lão tức giận nghiến răng ngứa ngáy, cảm giác lại có thêm một vị hài tử có vấn đề.
Lúc trước nghe Thất trưởng lão nói Lâm Tam giáp mặt mắng Long Ngạo Thiên, bọn họ ít nhiều còn có chút không tin, nhưng khi chính mình tự mình trải qua mới biết được, y thật sự mắng Long Ngạo Thiên trước mặt mọi người.
“Lâm Tam, ngươi càn rỡ......”
Diệp Thần lập tức nhảy ra, muốn bôi thuốc mắt cho Lâm Tam.



Bạn cần đăng nhập để bình luận