Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 213. Truy Tìm Thiên Kiêu

Chương 213. Truy Tìm Thiên Kiêu
"Thiên kiêu!!"
Đại sư huynh lại phun ra một ngụm tiên huyết, đã đoán được thân phận của đối phương.
Tuyệt đối là loại thiên kiêu được lựa chọn tiến vào bí cảnh Côn luân, thực lực của bọn hắn mạnh hơn rất nhiều so với người cùng đẳng cấp, tùy ý chọn ra một người cũng có thể đè ép bọn họ.
"Thiên kiêu!!"
Đám người lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đỡ Đại sư huynh chạy trốn.
Từ xưa đến nay, người tu luyện trong Hoang Cổ có đủ kiểu, mà trong đó thiên kiêu được các đại thế lực bồi dưỡng ra là chói mắt nhất.
Bởi vì giai cấp thống trị tương lai đều do những thiên kiêu đuọc các đại thế lực bồi dưỡng đứng ra đảm nhiệm, tuyệt đối không thể xem thường bọn hắn, còn loại người như bọn họ chẳng qua chỉ người trải đường, bàn đạp mà thôi.
Dù chỉ là một viên đá lót đường cũng không sao, nhưng chỉ sợ bọn thiên kiêu đang đứng trên đỉnh cao đạp phải, trái lại ghét bỏ bọn họ làm bẩn giày.
"Ta có đáng sợ như vậy sao! ?"
Lâm Tam nhịn không được nhíu mày thì thào một tiếng, không có ý nghĩ muốn lấy tính mạng của bọn họ.
Lúc này ——
Thiên Quân đi đến trước mặt Tần Phong, thấp giọng nói: "Lão đại, nơi này hẳn là địa bàn của tông môn nào đó, nhóm chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
"Đúng vậy, lão đại!"
Vạn Mã cũng lo lắng, khuyên Tần Phong nên tranh thủ thời gian rời đi.
Bọn hắn cùng những thế lực khác không giống nhau, Tần Phong cự tuyệt Nguyệt Thần Cung cùng học viện Thiên Hồng, đồng nghĩa là không có đại lão tới tiếp đón bọn hắn, một khi bị phát hiện, bọn hắn tất nhiên sẽ lâm vào một trận khổ chiến.
Mặc dù Tần Phong có thể đại sát bốn phương ở bên trong bí cảnh Côn Luân, nhưng đó chỉ là thế hệ trẻ tuổi dưới 30 của Hoang Cổ.
Hiện tại rời khỏi bí cảnh Côn Luân, thứ phải đối mặt chính là cao thủ thành danh nhiều năm, coi như thiên phú của Tần Phong có thể khiêu chiến vượt cấp nhưng đối phương có thể dựa vào ưu thế tu vi mà đè ép hắn.
Huống chi Tần Phong còn giá họa cho Lâm Tam ở trong bí cảnh Côn Luân, không bao lâu nữa, Lâm Tam sẽ trở thành mục tiêu công kích, đi theo y thì chỉ làm tỉ lệ gặp nguy hiểm của bọn hắn tăng cao.
"Khẩn trương như vậy làm gì!?"
Tần Phong vẫn bình tĩnh như cũ, cơ bản không coi trong nguy hiểm trước mặt.
Chưa nói trong tay hắn có nhiều con át chủ bài như vậy, mà chỉ cần đi cọ hào quang của nhân vật chính Lâm Tam thì cũng có thể cam đoan gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an.
"Tần huynh, cáo từ!"
Lâm Tam đứng trên bờ, hai tay ôm quyền, chuẩn bị cáo từ Tần Phong.
"Lâm huynh, chờ ta một chút! !"
Tần Phong vội vàng đuổi theo.
Tỏ vẻ lần này hắn chỉ từ từ, cam đoan không làm chuyện xấu. . .
………
“Bí cảnh Côn Luân đã đóng lại!”
Ngay khi bí cảnh Côn Luân đóng lại, các đại thế lực trong Hoang Cổ đều đồng thời hành động.
Từng đạo khí tức kinh khủng giáng xuống, những lão quái chưa xuất hiện nhiều năm cũng nhao nhao xuất quan, lấy tộc độ cực nhanh mà bay về phía đám tiểu bối nhà mình.
Nếu tiểu bối ở trên địa bàn của mình thì mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu xuất hiện ở địa bàn của địch nhân thì có chút đau đầu, thứ bọn họ không muốn đụng phải nhất chính là xuất hiện ở địa bàn của dị tộc.
Ngoại trừ nhóm lão quái vật đang tìm kiếm tiểu bội nhà mình thì cũng có rất nhiều lão quái vật mở ra hình thực săn giết.
Chỉ cần nhìn thấy người tu luyện dưới 30 tuổi, còn mang theo đội nhóm thì không cần lưu tình mà giết sạch, cướp đoạt tiên tinh cùng bảo bối trong tay bọn hắn.
Một thời gian ——
Hoang Cổ triệt để lộn xộn, giống như khắp nơi đều là chiến trường.
“Cái gì, Lâm Tam thiết lập ván cục thu hơn 80% tiên tinh, Phương Trường độc chiếm sáu đạo quả sao!?”
Hoàng đế Đại Hạ trước tiên mang theo đại quân tìm được Nam Phong công chúa, nhìn thấy bên cạnh Nam Phong công chúa chỉ còn sót lại mấy chục tên môn sinh thiên tử, trong lòng lập tức nổi lên dự cảm không tốt.
Kết quả đúng như ông ta sở liệu, tổn thất hơn ngàn môn sinh thiên tử, cuối cùng không mang ra được bảo vật gì.
"Phụ hoàng!"
Nam Phong Công chúa đứng tại chỗ không biết làm sao, hi vọng thông qua giả bộ đáng thương để được thoát tội.
“Ngươi đúng là nữ nhi tốt của trẫm!”
Hoàng đế Đại Hạ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Trẫm tin tưởng ngươi như vậy, giao hơn ngàn môn sinh thiên tử vào trong tay ngươi, nhưng ngươi lại cô phụ sự tin tưởng của trẫm, không chỉ tổn binh hao tướng, mà ngay cả cọng lông cũng không thể mang về cho trẫm.”
"Phụ hoàng!"
Nam Phong Công chúa run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, biết rõ lôi đình vũ lộ đều là thiên ân.
Lúc nàng có thể thể hiện ra giá trị bản thân thì phụ hoàng sẽ ban đủ loại sủng ái, nhưng một khi nàng mất đi giá trị thì liền cảm nhận được cái gì gọi là nhà đế vương vô tình.
Một đại thần vội vàng khuyên nhủ: "Bệ hạ, bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của Nam Phong công chúa, thần nghĩ, đây không phải là nguy cơ của Đại Hạ chúng ta, mà còn là một trận kỳ ngộ lớn.”
“Ý của ái khanh là gì!?” Hoàng đế Đại Hạ nhíu mày hỏi.
Đại thần vội vàng đáp: "Bệ hạ ngẫm lại, hiện tại hơn 80% tiên tinh cùng bảo vật đã thuộc về Lâm Tam, nói cách khác ai tìm được Lâm Tam trước thì sẽ có tất cả tiên tinh cùng bảo vật này, còn có Phương Trường vốn xuất thân từ Đại Hạ chúng ta, nếu muốn đạo quả trên thân hắn thì khẳng định dễ dàng hơn những người khác.”
"Ái khanh nói cực phải!"
Cả người hoàng đế Đại Hạ giống như được khai sáng.
Có lẽ trong bí cảnh Côn Luân, bọn hắn không cách nào biểu hiện hết thực lực chân chính của Đại Hạ, nhưng ở bên ngoài lại không có mấy người đủ dũng khí cứng đối cứng với hoàng tộc Đại Hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận