Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1690 -



Chương 1690 -




“Tần huynh!”
Lâm Tam nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Không tốt!”
Trong mắt Diệp Thần nổi lên vẻ hoảng sợ.
Mặc dù hắn ta biết nên né tránh một kiếm này của Tần Phong, nhưng lại bị uy áp của Đại trưởng lão gắt gao đè ép, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm của Tần Phong không ngừng tới gần mình.
Phốc một tiếng, máu tươi bắn tung tóe!
Chỉ thấy kiếm của Tần Phong nhanh như chớp, một kiếm đâm vào ngực Diệp Thần.
Tuy nhiên lúc Tần Phong chuẩn bị tiếp tục dùng sức thì một cỗ năng lượng trói lấy hắn, dù hắn dùng sức như thế nào thì cũng không thể chuyển động.
“Phốc!!”
Diệp Thần phun ra một ngụm máu tươi, che ngực không ngừng lui về phía sau.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ đâm thiên tuyển chi tử, khiến hắn thương càng thêm thương, đạt được 50 vạn điểm phản diện!”
“Đáng tiếc!”
Trong lòng Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, vẫn không thể cường sát thiên tuyển chi tử.
“Bổn đế nói chuyện không thích nói lần thứ hai!”
Ánh mắt Đại trưởng lão nhạt không gợn sóng, lại giống như vực sâu không lường được.
“Biết rõ!”
Tần Phong ngoài miệng đáp ứng rất sảng khoái, nhưng bộ dáng chết không hối cải.
“Rõ!”
Diệp Thần ôm ngực chảy máu, nhịn đau kịch liệt đáp một tiếng.
Mà ngực truyền đến đau đớn, cũng làm cho hắn ta trong nháy mắt thanh tỉnh.
Hiện Tần Phong là đồ đệ bảo bối của tứ trưởng lão, bản thân đấu với hắn căn bản không chiếm được một chút chỗ tốt, việc cấp bách là tìm một trưởng lão làm chỗ dựa của mình.
“Thất trưởng lão đã không nhận......”
Diệp Thần cảm thấy rất không cam lòng, nhưng chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Ngũ trưởng lão......
"Nhìn bổn đế làm gì?"
Trong lòng Ngũ trưởng lão điên cuồng hò hét, biểu thị mình không cần thu đệ tử.
Thế nhưng làm ông trùm đan dược làm lũng đoạn đông vực Tiên giới, ông ta lại không biết mình có nên thu nhận Diệp Thần hay không.
Bởi vì thiên phú võ thuật của Diệp Thần thật sự mạnh mẽ, nếu như không sợ tương lai làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà mình thì ông ta đã sớm diệt người, tuyệt hậu hoạn.
Nhưng vấn đề hiện tại không có biện pháp giết Diệp Thần, hơn nữa cũng cần hắn ta kéo cừu hận, thu hút sự chú ý của Long Ngạo Thiên.
Điều duy nhất có thể làm chính là......
Thu Diệp Thần làm môn hạ của mình, tương lai dùng danh phận thầy trò để áp chế hắn ta.
“Ngũ trưởng lão!!”
Diệp Thần biết cơ hội là do mình giành lấy, cho nên liền tiến đến trước mặt Ngũ trưởng lão, quỳ xuống, mặt chân thành nói: “Diệp Thần phiêu linh nửa đời, chỉ hận chưa gặp danh sư, nay nguyện bái Ngũ trưởng lão làm thầy.”
“Cái này......”
Trong lòng Ngũ trưởng lão bắt đầu rối rắm, có xúc động muốn nhận lấy Diệp Thần.
Tuy rằng hiện tại thanh danh của Diệp Thần đã thối, nhưng thiên phú vẫn bày ra ở đó, không chỉ có thể dùng làm sức lao động miễn phí mà còn có thể đặt ở bên cạnh mình, thời thời khắc khắc trông coi.
“Lại còn chưa từ bỏ ý định!”
Tần Phong sớm đã đoán được hành động của Diệp Thần, thế là nhanh chóng di chuyển đến bên cạnh Ngũ trưởng lão, nói thầm: “Nghe nói phu nhân của trưởng lão phong vận vẫn còn, tên Diệp thần này ngay cả vợ của Long Ngạo Thiên mà hắn còn dám ngủ, cho nên liệu có hay không…”
“Tần Phong!”
Diệp Thần nhìn thấy Tần Phong lại quấy rối, lập tức phẫn nộ hai tròng mắt đỏ thẫm.
Tuy nhiên vừa nghĩ đến hình ảnh bị đè trên mặt đất mà đánh, hắn ta liền lập tức từ bỏ suy nghĩ liều mạng với Tần Phong.
“Phu nhân!”
Ngũ trưởng lão nhảy dựng lên, lập tức chặt đứt ý nghĩ thu đồ đệ.
Tuy rằng hắn hoài nghi thanh danh của Diệp Thần là do Tần Phong bôi đen, nam nhân nào dám lấy vợ mình ra để đánh cược?
"Leng keng, chúc mừng chúc mừng túc chủ phá hư việc bái sư của thiên tuyển chi tử, thu được 50 vạn điểm phản diện!”
“Lại kiếm được 50 vạn!”
Tần Phong vui sướng, phát hiện Diệp Thần thật sự cứng rắn.
Tuy rằng Diệp Thần Giegie gặp phải khó khăn không cầu tiến tới, làm cho hắn cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng so với Phương Trường thì cứng hơn nhiều, mỗi lần ép dầu cũng lấy vạn làm đơn vị.
“Ngũ trưởng lão...”
Diệp Thần không để ý tới Tần Phong, vội vàng mở miệng muốn giải thích.
“Được rồi!”
Ngũ trưởng lão uyển chuyển cự tuyệt: “Bản đế biết ngươi là đan tu đứng đầu Thiên tư bảng, nhưng đạo đan tu chính là đan pháp thiên thành, cho dù bản đế dạy ngươi ngàn năm, vạn năm thì cũng không bằng ngươi mai kia tỉnh ngộ, miễn bái sư đi, ngươi nên đến Tàng Thư các xem các loại thư tịch về đan dược đi!”
“Tiểu tử này thật sự là tai họa!”
Lục gia phun ra một vòng khói, trong lòng nhịn không được cảm khái một tiếng.
Phát hiện Tần Phong giả nhân giả nghĩa, tâng bốc, đào hố, cô lập, đoạt công, vung nồi, bịa đặt, mượn tám loại quỷ kế, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
“Ngũ trưởng lão...”
Diệp Thần vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiếp tục giải thích.
Thế nhưng Ngũ trưởng lão vì kiều thê nhà mình cho nên không dám cược liệu Diệp Thần có phải súc sinh hay không, thậm chí các trưởng lão khác cũng không có ý định thu hắn làm đồ đệ.
Trước không nói Diệp Thần đã được sắp xếp, mà hành vì trước bái Thất trưởng lão sau bái Ngũ trưởng lão này, thì còn vị trưởng lão nào dám thu loại cỏ đầu tường làm đồ đệ!?
“Tần Phong!”
Diệp Thần hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Tần Phong.
Tần Phong ghét bỏ bĩu môi, căn bản không để Diệp Thần vào mắt.
Tuy rằng Diệp Thần là đan tu đệ nhất thiên tư bảng, nhưng luyện đan thuật của hắn cũng không kém, đến hiện tại ngay cả một bình luận kém còn không có, Tiểu Bạch mỗi lần ăn đều không ngừng khen tốt.
Huống chi hiện tại Tiểu Nhu cũng bị hắn thành công cạy tới, có nghĩa là hắn có nguồn cung ứng thiên tài địa bảo không ngừng.
“Được rồi!”
Thanh âm uy nghiêm của Đại trưởng lão vang lên: "Các ngươi đã không muốn thu Diệp Thần làm đồ đệ, vậy bản đế liền bổ nhiệm Diệp Thần làm chấp sự cửu cấp của Tiên Minh.
“Chấp sự cửu cấp!?”
Đệ tử bốn phía lập tức kinh hô lên, trừng to mắt cảm thấy khó có thể tin được.
Phải biết chấp sự Tiên Minh tổng cộng chia làm cửu cấp, trong đó cấp một là thấp nhất, cửu cấp cao nhất, phía trên là hộ pháp và trưởng lão, chấp sự cửu cấp ở Tiên Minh đã xem như cán bộ tầng trung.
Hiện tại Diệp Thần mới vừa nhập môn, công còn chưa lập nhưng đã được thăng lên cửu cấp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận