Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 257. Lâm Tam muốn sống, Tần Phong muốn chết

Chương 257. Lâm Tam muốn sống, Tần Phong muốn chết
…“Hoàng đế Đại Hạ tự mình dẫn liên quân mười mấy vạn thế gia giáng lâm!!"
Thập Đại Kiếm Nô, Yến Vân Thập Bát kỵ và những người khác lập tức trở nên nghiêm túc, bọn họ đều bị giật mình bởi quy mô cường giả do hoàng đế Đại Hạ dẫn đến.
"Phụ hoàng, hắn chính là Lâm Tam!!"
Nam Phong Công chúa vội vàng mở miệng, chỉ vào Lâm Tam bên cạnh Thần Tú.
“Lại đến vì Lâm Tam sao!?”
Trong lòng Thần Tu cũng giật nảy cả mình.
Lúc trước bọn người Thập Đại Kiếm Nô, Yến Vân Thập Bát kỵ lấy lớn hiếp nhỏ vây công đệ tử gã, gã còn tưởng là muốn món thần khí Thượng Cổ kia, nhưng bây giờ hoàng đệ Đại Hạ cũng tự mình dẫn liên quân mười mấy vạn thế gia đến đây, nhìn thế nào cũng không đơn giản.
"Tạo Hóa Tiên cảnh Thần Tú!"
Hoàng đế Đại Hạ hơi híp mắt lại, nói: “Hóa ra người đứng sau Lâm Tam chính là ngươi, khó trách có dũng khí to gan như vậy, dám dùng mỏ tiên tinh làm mồi dụ, dẫn phần lớn thế lực Hoang Cổ vào cuộc, sau đó một mẻ hốt gọn."
"Ừm!?"
Thần Tú nghe xong cũng lơ ngơ.
Cái gì mà dùng mỏ tiên tinh làm mồi dụ, cái gì dẫn các thế lực tại Hoang Cổ vào cuộc, lại cái gì mà một mẻ hốt gọn!?
Ta không ngờ nha!!
Lâm Tam kéo lấy thân thể hư nhược, khí phách nói: "Người dùng mỏ tiên tinh làm mồi dụ không phải ta, ta cũng không hề hạ độc, lấy đi tiên tinh cùng bảo vật của bọn họ.”
Ầm một tiếng!!
Thần Tú chỉ cảm thấy tâm linh bị nhẹ nhàng gõ mở, đầu óc ông ông rung động.
Gã rốt cuộc hiểu rõ tại sao nhiều lão quái vật muốn tìm Lâm Tam như vậy, chưa nói đến thiên tài địa bảo, mà chỉ nói đến tiên tinh của phần lớn thế lực đã gom góp được trong bí cảnh Côn Luân, thì nó cũng đủ dẫn đến một trận đại chiến.
“Ngươi đúng là đồ nhi ngoan của bản tọa!?”
Trong lòng Thần Tú nổi lên một tia cười khổ, đồng thời cảm nhận được một cơn đau đầu không gì sánh nổi.
Đừng nói Tạo Hóa Tiên cảnh chịu không được áp lực lớn như vậy, cho dù nhìn ra toàn bộ Hoang Cổ thì sợ cũng không có mấy người có thể đứng vững trước áp lực này.
Đồng thời, trong lòng của gã cũng không khỏi hoài nghi, Lâm Tam có thật sự làm ra sự tình này hay không, nếu không thì tại sao lại dẫn đến nhiều cường giả như vậy!?
Lúc này Tần Phong lại có chút áp lực nào, hắn ở một bên phất cờ hò reo nói: "Lâm huynh là người quang minh lỗi lạc, hắn là bị người oan uổng!!"
"Tần huynh!!"
Lâm Tam bị cảm động ào ào, quả nhiên không hối hận vì đã liều mạnh vì hắn.
Ngay lúc thiên hạ không có ai tin y thì chỉ có duy nhất Tần Phong một mực tin tưởng y vô tội, dù cho có thù địch với toàn thế giới thì hắn cũng không hề dao động.
Vẫn là câu nói kia, quân không phụ ta, ta quyết không phụ quân!!
“Đinh, chúc mừng túc chủ lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chi tử, thu hoạch được 20 vạn điểm phản diện!”
"Ừm!?"
Thần Tú quay đầu nhìn về phía Tần Phong, trong lòng cũng xúc động.
Một ngoại nhân đã có thể tin tưởng Lâm Tam như thế, gã làm sư phụ lại có lý do gì hoài nghi.
"Xem ra, các ngươi là không có ý định giao tiên tinh ra!"
Hoàng đế Đại Hạ híp mắt lại, quả quyết hạ lệnh: "Lâm Tam muốn sống, Tần Phong muốn chết!"
"Giết!!"
Liên quân mười mấy vạn người gào lên âm thanh giết chóc động trời, sát khí ngất trời cũng khiến cho mây phải đổi sắc.
"Mẹ nó, dựa vào cái gì muốn Tần Phong chết!?"
Tần Phong tức giận đến hùng hùng hổ hổ, tỏ vẻ muốn được đối xử như nhau.
"Lão đại, chớ mắng, mau đi nhanh!”
Thiên Quân, Vạn Mã vội vàng kéo Tần Phong chạy trốn.
Đừng nhìn nội bộ hoàng triều Đại Hạ liên tục đấu đá, nhưng một khi lợi ích được thống nhất, sức mạnh bùng lên có thể khiến toàn bộ Hoang Cổ run rẩy, mà mười mấy người như bọn hắn căn bản không đủ người ta nhét kẽ răng.
"Các ngươi mang chủ nhân đi trước, nhóm chúng chặn ở sau!”
Bạch Nhật cùng Đông Phương tiểu thư vừa đánh vừa nhanh chóng lùi về phía sau, không dám có chút ham chiến, sợ rơi vào thì sẽ không ra được.
"Đi!"
Đế Tú một cước đã Thiên Tú về hướng đại quân, sau đó nhanh chóng cuốn lấy bọn người Tần Phong, rời đi.
"Đế Tú, ngươi TM chờ đó cho ta!!"
Thiên Tú tức hổn hển chửi ầm lên, biểu thị thù này tự mình nhất định sẽ báo.
"Đi!!"
Thần Tú coi như làm người ngông cuồng nhưng khi đối mặt với liên quân thế gia của hoàng triều Đại Hạ, thì gã cũng không thể không tránh đi, dẫn theo Lâm Tam nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
"Lâm huynh. . ."
Tần Phong bất đắc dĩ vươn tay, lớn tiếng gọi.
Biết rằng cuộc chia tay này sẽ kéo dài thêm ba năm nữa nhưng hắn vẫn còn rất nhiều điều chưa nói với y.
Điểm nhân vật phản diện của hắn phải làm sao bây giờ!?
Ba năm sau, chúng ta có thể đổi địa điểm quyết đấu hay không!?
"Tần huynh. . ."
Lâm Tam dường như cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của Tần Phong, với đôi mắt ngấn lệ, y đưa tay ra và hét lên đáp lại.
Nhưng vào lúc này, bánh xe chiến tranh tàn khốc đã lăn bánh, bọn hắn bị gia trưởng song phương cưỡng ép lôi đi, từ đó về sau, đứng ở mỗi chân trời góc biển
"Lui, lui, lui. . ."
Thất Đại Kiếm Nô cũng không dám đối đầu trực diện, nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời bảo vệ Nhất Kiếm cùng những người khác.
“Liên quân thế gia Đại Hạ!”
Yến Vân Thập Bát kỵ ngồi trên tọa kỵ của mình, chậm rãi rút ra loan đao, trên mặt lộ ra nụ cười khát máu.
Mặc dù liên quân mười mấy vạn thế gia này rất mạnh, tu vi thấp nhất là sinh tử cảnh, còn có hoàng đế Đại Hạ tự mình tọa trấn, thế nhưng bọn hắn vẫn có lòng tin có thể bảy vào bảy ra.
Mạc Đao gấp giọng nói ra: "Các thúc thúc, bây giờ không phải là lúc giết chóc, Điềm Điềm bị mang đi rồi!!”
“Ai mang Điềm Điềm đi!?”
Trong lòng Yến Vân Thập Bát kỵ bỗng nhiên nhảy một cái, vội vàng nhìn chung quanh tìm kiếm Điềm Điềm.
Phải biết, Điềm Điềm không chỉ có một lão ca khống muội mà có một lão cha cưng chiều nữ nhi, nếu như biết bọn hắn làm mất Điềm Điềm, thì khi trở về nhất định sẽ bị tộc trưởng lột da.
"Là Đế Tú!"
Mạc Đao đã vô cùng gấp gáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận