Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1202 - Ràng buộc vận mệnh



Chương 1202 - Ràng buộc vận mệnh




"Rống!!"
Người bị Phương Trường nô dịch đột nhiên gào thét.
Hình như là nhận được mệnh lệnh của Phương Trường, một đám điên cuồng hấp thu linh khí thiên địa, liều lĩnh vọt về phía Hoa Lạc thành.
“Không tốt, bọn họ muốn tự bạo!!"
Sắc mặt Lâm Hào không khỏi biến đổi, sai người nhanh chóng đi ngăn cản bọn họ.
Nếu thật sự để cho nhiều người tự bạo thành công, không chỉ có Lâm gia bọn họ sẽ chết thảm trọng, làm không tốt cò bị Tần Phong lấy cái cớ này đối phó bọn họ.
"Cái này phải ngăn cản như thế nào!?"
Đệ tử Lâm gia lộ ra vẻ mặt sốt ruột.
Tuy rằng đan dược của bọn họ có thể giải trừ nô dịch của Phương Trường, nhưng cũng không cách nào đồng thời để cho nhiều người như vậy ăn đan dược.
"Thánh quang, tịnh hóa!!"
Ngay khi mọi người không biết làm sao, Tửu Tiên điểm ra một đạo chỉ quyết.
Chỉ thấy quanh thân nàng lóe ra hào quang thần thánh, giống như quang chi tinh linh rắc xuống từng chút tinh quang, thành công đánh thức mọi người bị nô dịch.
"Là thánh quang!!"
Diệp Long trong bóng tối biến sắc, bị dọa cũng không quay đầu lại mà vội vàng chạy.
Giống như thần hỏa của Tần Phong, thần lôi của Tần Hạo, nhược thủy của Võ Lăng thánh chủ, thánh quang của Tửu Tiên cũng là chí bảo do thiên địa thai nghén, không chỉ có thể tinh lọc ma âm Phật Đà Phương Trường, mà còn là khắc tinh duy nhất của ma đồng.
“Đa tạ Tửu Tiên, cứu tính mạng chúng ta!”
Người bị thánh quang chiếu rọi liền khôi phục, nhao nhao quỳ xuống cảm kích Tửu Tiên.
Chỉ là Tửu Tiên cũng không có ý phản ứng bọn họ, đang nắm chặt góc áo Tần Phong, giống như Hakimi bị ủy khuất, đang cầu xin chủ nhân tha thứ.
“Đã nói rồi, không cần lôi lôi kéo kéo!”
Tần Phong ra vẻ tức giận, rút góc áo về.
“Bách Hợp!”
Tửu Tiên vẫn không có hết hy vọng, lại ủy khuất vươn bàn tay nhỏ bé.
Thật giống như đôi tình nhân nhỏ đang cãi nhau, một người cao lãnh không cúi đầu, một người khiêm tốn cầu xin tha thứ, cho đến khi tiếp nhận điều kiện thỏa hiệp mới thôi.
“Phương Trường đi rồi!”
Đông Phương tiểu thư rơi nước mắt bi thương khi chứng kiến Phương Trường ra đi.
Vốn tưởng rằng lần này Hoa Lạc Thành gặp nhau, có thể làm cho bánh xe vận mệnh một lần nữa chuyển động.
Nhưng ai biết Phương Trường cư nhiên nhìn thấu ngụy trang của hắn, làm cho vận mệnh bánh xe từ nay về sau không cách nào chuyển động, cảm xúc tuyệt vọng tràn ngập toàn thân, rút đi tất cả khí lực của hắn.
"Cần bờ vai sao!?"
Mộc Tú tỏ ra thân sĩ tiến lên.
Hắn tuyệt đối không phải là muốn vượt qua Tam Lộng đại sư, chỉ là không đành lòng nhìn Đông Phương tiểu thư khóc.
"Vì sao!?"
Đông Phương tiểu thư không hề cự tuyệt, tựa vào bả vai Mộc Tú nức nở nói: "Rõ ràng các ngươi và Phương Trường đều là đại đế, vì sao các ngươi không cách nào nhìn thấu ngụy trang của ta, Phương Trường lại có thể nhìn thấu ngụy trang của ta!?”
"Ngươi đã quên, ngươi đột phá đại đế như thế nào!?"
Mộc Tú một bên đưa tay vỗ lưng Đông Phương tiểu thư an ủi, một bên mở miệng giảng giải: "Thật ra từ thời khắc ngươi và Phương Trường xác nhận quan hệ, ngươi cũng đã ràng buộc vận mệnh với hắn.”
“Ràng buộc vận mệnh với nhau!?”
Đông Phương tiểu thư ngừng khóc, trông ta thấy còn thương mà ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, ràng buộc vận mệnh với nhau?”
Mộc Tú thấy nói đến kiến thức chuyên môn, lập tức nghiêm túc nói: "Mệnh cách của Lục Vị Đế Vuowg có thể làm cho người ta dễ dàng đột phá đại đế, nhưng vận mệnh song phương cũng từ nay về sau ràng buộc lại với nhau, Phương Trường có thể dựa vào trực giác phát hiện ngươi tuyệt đối không kỳ quái.”
"Vận mệnh ràng buộc sẽ có ảnh hưởng gì!?"
Đông Phương tiểu thư nhất thời sốt ruột, sợ mình sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Không cần lo lắng!”
Mộc Tú thuận thế ôm người vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi nói: "Nguyên bản vận mệnh của các ngươi đã ràng buộc cùng Phương Trường, hẳn là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nhưng bởi vì bệ hạ, khiến cho các ngươi không sinh ra quan hệ nhân quả, cho nên vận mệnh của các ngươi dù bị ràng buộc với Phương Trường nhưng sẽ không phát sinh nguy hiểm gì, ngược lại còn có thể nhận được chỗ tốt từ chỗ Phương Trường.”
"Chỗ tốt!?"
Đông Phương tiểu thư nghi hoặc ngước mắt lên nói: "Nô gia hiện tại đã đột phá đại đế, còn có thể có chỗ tốt gì!?”
“Ta cũng không biết!”
Mộc Tú khẽ nhíu mày nói: "Tuy nhiên từ sau khi đột phá đến đại đế, ta còn có nhận thức rõ ràng về Ngũ Hành bát quái, phát hiện mệnh cách Lục Vị Đế Vương cũng không phải giới hạn ở nhâ gian, mà còn có không gian phát triển vô cùng lớn.”
"Ý ngươi là..."
Đông Phương tiểu thư lập tức nín thở, chỉ cảm thấy tim đột nhiên tăng nhanh.
Vốn tưởng rằng thành tựu cao nhất của mình kiếp này là đại đế, ai biết hắn cư nhiên còn có không gian tăng lên, cũng có nghĩa là hắn có khả năng phi thăng thượng giới.
“Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm!”
Mộc Tú dội một chậu nước lạnh xuống, nói: “Vừa rồi ta đã nói, vận mệnh của ngươi đã ràng buộc với Phương Trường, nếu Phương Trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cũng có nghĩa là vận mệnh của các ngươi bị đứt đoạn, cũng không cách nào được vận mệnh Phương Trường che chở.”
“Cái này thì không được!”
Đông Phương tiểu thư lập tức khẩn trương, tỏ vẻ Phương Trường sau này sẽ do hắn thủ hộ.
Mộc Tú lại tiếp tục nói: "Về phần làm thế nào để tăng giá trị cao nhất của Lục Vị Đế Vương, trước mắt ta cũng không biết rõ, có lẽ Phương Trường càng cố gắng tu luyện, phi thăng thượng giới, thì sẽ có thể sẽ có thể thêm một lần nữa.”
“Thêm một lần nữa!?"
Đông Phương tiểu thư như có điều suy nghĩ, cảm thấy phương pháp này có thể thử một lần.
“Đa tạ các vị tương trợ!!"
Lâm gia lão tổ cười ha hả đi tới, đem tư thái của mình đặt rất thấp.
Trước không nói đám người Tam Lộng đại sư vừa mới ra tay xoay chuyển cục diện, có đại ân đối với Lâm gia bọn họ, hơn nữa thân phận tâm phúc của Tần Hoàng cũng đáng để bọn họ hạ thấp tư thái lôi kéo.
Nếu thật sự lôi kéo bọn họ, trong triều cũng sẽ có người dễ làm việc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận