Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 373. Tu La Đồ

Chương 373. Tu La Đồ
"Ừm!?"
Mộc Tú đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng bước chân, khó tin mà quay đầu nhìn về phía Tần Phong.
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, mệnh cách của Tần Phong đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, những tội nghiệt phạm vào nhân quả trước đó đã không còn, vận mệnh tương lai cũng là bị một tầng sương mù che khuất.
"Làm sao có thể!"
Mộc Tú khó có thể tin trừng to mắt, vội vàng bấm ngón tay bắt đầu tính mệnh cho Tần Phong.
"Phốc!!"
Mộc Tú phun ra một ngụm khí huyết, trực tiếp bị thiên đạo phản phệ.
Sau khi có Cửu Luân Công Đức Hoàn, Tần Phong đã không dính nhân quả, không vào Luân Hồi, từ đây không người có thể nhìn thấu vận mệnh của hắn, ngay cả thiên đạo cũng không.
“Phong này dù cải biến mệnh cách thì vẫn khắc ta!”
Mộc Tú lại phun ra một ngụm máu tươi, người trực tiếp ngất xỉu.
"Cửu Luân Công Đức Hoàn!?"
Tần Phong nghi ngờ gãi đầu một cái, phát hiện trên thân cũng không có gì thay đổi.
"Mặc kệ, chính sự quan trọng hơn!"
Tần Phong không rảnh đi nghiên cứu nhân quả, hắn cầm lấy pháp khí đại pháo rồi trở lại buồng nhỏ trên tàu để nghiên cứu.
Sức công phá của một pháo vừa rồi quả nhiên kinh người, nhưng thân pháo lại không chịu nỗi mà nứt ra, vì tương lai có thể thỏa thích bắn pháo, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này mới được.
"Hoàng thúc!"
Nam Phong Công chúa đang rất nóng nảy.
Vừa rồi bọn hắn cũng đã nhìn ra uy lực của pháp khí đại pháo, hiện tại năm quả pháo đều rơi vào trong tay Tần Phong, đồng nghĩa với việc đại quân Đại Hạ sẽ phải gánh chịu hậu quả.
"Không cần khẩn trương!"
Thục Vương sắc mặt bình tĩnh nói: "Một quả pháo vừa rồi khiến pháp khí đại pháo bị nứt ra, mặc dù uy lực tương đối kinh người, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được.”
Nam Phong Công chúa hơi ngập ngừng, nói: "Nhưng ta nghe nói Tần Phong là thiên tài luyện khí, nếu như hắn có thể năng cấp pháp khí đại pháo thì phải làm sao bây giờ!?”
"Năng cấp!?"
Thục Vương mặt mũi tràn đầy khinh bỉ nói: "Dựa vào lý niệm của Phương Trường, Đại Hạ chúng ta đã cử hơn ngàn luyện khí sư, không quản ngày đêm, trước sau dùng 8 năm ròng rã, thất bại hơn ngàn lần, mới thành công mở ra một pháo vừa rồi, chỉ bằng một mình Tần Phong có thể nâng cấp sao? Trừ phi hắn nhìn thấy một pháo còn mạnh hơn pháo vừa rồi.”
"Thật không có chuyện gì sao!?"
Trong lòng Nam Phong công chúa vẫn thấy vô cùng bất an.
Vừa rồi Tần Phong đã gọi chính xác tên gọi của đại pháo, còn nã ra một pháp ngay trước mặt nàng.
“Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến những thứ này!”
Thục Vương không có ý tứ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, gã nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
“Gia hỏa này đang nhìn gì vậy!?”
Đế Tú nhìn chằm chằm vào Thục Vương, cảm thấy gã nhất định là ghen ghét mình có đồ đệ tốt.
. . .
Bên trong thành Thiên Tâm.
Quang Thiên phát hiện nơi mình đang ở, trong vòng một đêm lại có thêm nhiều người xa lạ.
Không cần nghĩ cũng biết rõ là Đông Xưởng, Tây Hán, người của Cẩm y vệ, tự nhiên là nghe mệnh lệnh của Hoàng Đế Đại Hạ tới giám thị gã, xem đại quân hậu cần bị tập kích có quan hệ gì đến gã hay không.
Tuy nhiên Quang Thiên không hề hoảng hốt, coi như bọn hắn canh chừng gã suốt một ngày 12 canh giờ thì gã vẫn có thể đem tin tức truyền tống cho Tần Phong.
“Nhanh lên, CMN nhanh lên, làm trễ nãi kế hoạch lớn của bệ hạ, lão gia chặt các ngươi!"
Quang Thiên vì Tần Phong mà tiếp tục làm đại đội trưởng của đại hội vận chuyển, bắt đầu điều chỉnh vật tư trên danh nghĩa của hoàng đế Đại Hạ.
Mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, thậm chí không tiếc tan hết gia tài.
“Lúc loạn thể mới biết ai trung ai gian!”
Sau khi hoàng đế Đại Hạ nhận được tin tức thì nhịn không được mà cảm khái một tiếng, trong lòng gọi thẳng Quang Thiên chính là đệ nhất trung thần của Đại Hạ hoàng triều…
Rất nhanh ——
Tâm tình của hoàng đế Đại Hạ lại khó chịu, ông đang nghĩ đến đám lão lục Tần gia kia.
Vốn cho rằng Tần gia phải trăm vạn đại quân đến đây là có lòng trung thành, nhưng cuối cùng bọn hắn lại phái tới hai tên Bạch Vạn, Đại Quân, khiến ông ta trở tay không kịp, cho nên không thể điều chỉnh bố trí trong một đêm.
“Tần gia, các ngươi cứ chờ đó cho Trẫm!”
Sắc mắt của hoàng đế Đại Hạ cực kỳ âm trầm, đối với Tần gia đơn giản như nghẹn ở cổ họng.
Vốn cho rằng Tần gia đã mất hai vị thiên kiêu vào tám năm trước, từ đó Hoàng tộc bọn họ liền có thể kê cao gối đầu không lo.
Nhưng ai ngờ 8 năm qua đí, hoàng tộc bọn họ đã bị Tần gia bức đến không dám lớn tiếng nói chuyện.
"Nhất định phải nhanh giải quyết Tần gia mới được!"
Hoàng đế Đại Hạ muốn nhanh chóng kết thúc chiến tranh, làm tốt mọi thứ để chuyên tâm đối phó Tần gia.
Trong lần Côn Luân bí cảnh mở cửa, hoàng tộc bọn họ không giữ được tiên tinh, trái lại đám tiểu bối Tần gia liều chết bảo vệ tiên tinh, một khi Tần gia tiêu hóa hết những tiên tinh này thì Hoàng tộc muốn áp chết Tần gia cũng là việc rất khó.
"Người đâu!"
Hoàng đế Đại Hạ vì muốn mau chóng kết thúc chiến tranh mà cắn răng nói: “Quang Thiên vì nước chịu mệt nhọc, không tiếc tan hết gia tài, đặc biệt ban thưởng Tu La đồ!"
"Tu La đồ!!"
Tất cả đại thế gia biết được tin tức thì lập tức kêu sợ hãi, công nhận hoàng đế đã bỏ hết cả tiền vốn.
Tục truyền Tu La đồ chính là một bức cổ họa lưu truyền từ thời kỳ Thượng Cổ, mấy vạn năm trước có một tên thư sinh nhìn thấy bức hóa này mà đắc đạo.
Từ đây Hoang Cổ thiếu đi một tên thư sinh, nhưng lại có thêm một tên Thanh Diện Tu La.
Thời kỳ toàn thịnh, Thanh Diện Tu La có thể so với Lam Sắc Yêu Cơ, không dám nói trấn áp vạn cổ, nhưng cũng tuyệt đối không ai dám trêu chọc.
Chẳng qua là khi Thanh Diện Tu La phi thăng thượng giới, Tu La đồ lưu lạc Hoang Cổ, vài vạn năm đi qua nhưng không có một người có thể cảm ngộ được Đạo bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận