Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 965 - Đến hậu cung



Chương 965 - Đến hậu cung




“Tốt!”
Diệp Thần cảm giác không thành vấn đề, ý chí chiến đấu sục sôi nói: "Chúng ta hiện tại phải lên kế hoạch cứu Diệp Long, chỉ có nắm Hắc Kỳ quân trong tay, tương lai mới có tiền vốn tranh giành thiên hạ.”
“Chiến thần nói rất đúng!”
Đại trưởng lão đồng ý gật đầu, cảm thấy suy nghĩ của Diệp Thần không có vấn đề.
Đúng lúc này ——
Cách đó không xa có một đám đại hán cường tráng đi ngang qua.
Mà Diệp Thần nhìn thấy đám tráng hán này thì khóe miệng không tự giác lộ ra nụ cười si hán, thật giống như LSP thấy được tiểu tỷ tỷ xinh đẹp.
Nhị trưởng lão cảm thấy không thích hợp, vội vàng hỏi: "Chiến thần, vì sao lại bật cười!?”
“Ta không có cười!?”
Diệp Thần nghi hoặc, không rõ ý gì.
"Không cười?!"
Ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng có dự cảm không rõ.
Chẳng lẽ là Diệp Thần mạnh mẽ hấp thu năng lượng của Hắc quả phụ, bị ý chí còn sót lại của Hắc quả phụ trong năng lượng ảnh hưởng tới!?
"Leng keng, chúc mừng túc chủ làm ô nhiễm ý chí của thiên tuyển chi tử cấp sử thi, đạt được 100 vạn điểm phản diện!!"
"100 vạn!?"
Ánh mắt Tần Phong không khỏi sáng lên, không nghĩ tới Diệp Thần còn có thể ép ra dầu mỡ.
“Bệ hạ!”
Đế Sư Vô Đạo mở miệng nhắc nhở: "Pháo đài Bắc Cương liên quan đến yên ổn của Đại Tần, nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định!”
“Trẫm biết rồi!”
Tần Phong bị nói đến nhức đầu, xua tay đi về phía hậu cung.
“Cơ hội đã đến rồi!”
Đôi mắt đẹp Phong Tình nhất thời sáng lên, lôi kéo Hoa Tuyết Nguyệt cùng nhau đuổi theo.
"Bệ hạ!!"
Đế Sư Vô Đạo vội vàng nhắc nhở: "Đại Tần ta vừa mới thành lập, chính là lúc bách phế đãi hưng, chớ nên trầm mê trong tửu sắc!”
Tần Phong đầu cũng không quay mà khoát tay áo, Tam Thu ở một bên yên lặng ghi chép Tần sử.
Từ xưa đế vương nhiều phong lưu, ngô hoàng có chút phong hoa tuyết nguyệt, cũng coi như tiểu nhã...
Hậu cung.
Tần Phong đang nhàn nhã ngồi ở trên thủ tọa.
Bên người là tứ đại nữ phó Phong Hoa Tuyết Nguyệt hầu hạ, phía trước là hơn trăm tiểu kiều thê đang nhảy múa.
Không giống với cảm nhận tuyệt vọng ở chỗ Diệp Long, cừu hận ở chỗ Diệp Thần.
Các nàng thật lòng cảm tạ Tần Phong cứu các nàng ra khỏi khổ hải, trong đôi mắt đẹp lại một lần nữa lóe ra hào quang, vì Tần Hoàng mà dâng lên điệu múa đẹp nhất của mình.
"Từ xưa thâm tình không giữ được, chỉ có dối gạt mới lấy được lòng người!”
Nguyệt Hi từ từ thở dài một tiếng, nghĩ đến mình đã từng.
Nhớ năm đó nàng là nữ phỉ lớn nhất Long Môn Hạp Cốc, mỗi ngày đều cưỡi ngựa, đánh cướp, không bị ràng buộc, vui vẻ vô biên.
Nhưng vận mệnh lại làm cho nàng đụng phải Tần lão lục vô sỉ, từ nay về sau chỉ có thể cưỡi ngựa, đánh tỷ, roi da tất đen.
"Bệ hạ..."
Phong Tình kéo theo âm cuối rất dài tiến lên, giống như gấu túi ngồi trong ngực Tần Phong.
Đôi mắt đẹp còn chớp chớp câu nhân tâm phách, làm cho người ta hận không thể đem tiểu mị ma này giải quyết tại chỗ.
“Trẫm làm hôn quân, các vị ở đây đều có trách nhiệm!”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Không phải ý chí của hắn không đủ kiên định, thật sự là đường bọc pháo của địch nhân quá lợi hại, bất tri bất giác khiến tác phong sinh hoạt của Tần Phong xảy ra vấn đề.
"Ách..."
Phong Hoa Tuyết Nguyệt trợn mắt nhìn, tỏ vẻ nồi này chúng ta không cõng.
Rõ ràng là Tần Phong quyết tâm muốn làm hôn quân, mạnh mẽ bắt các nàng trở về, làm sao có thể nói là bởi vì các nàng mà sa đọa thành hôn quân.
Đây không phải là làm ô uế thanh danh người vô tội sao?
"Bệ hạ..."
Phong Tình kéo theo âm cuối, ủy khuất nói: "Nô gia là tiểu mị ma đi theo bệ hạ sớm nhất, nhưng hiện tại Hoa Linh, Nguyệt Hi, Ngọc Tuyết đều có thần khí, chỉ có một mình Nô gia không có, bệ hạ thiên vị, bệ hạ thiên vị...”
"Tiểu yêu tinh này!"
Tần Phong hít sâu một hơi, bình phục tâm tình nói: "Muốn thần khí không thành vấn đề, phải xem biểu hiện sau này của ngươi.”
“Bệ hạ chán ghét!”
Phong Tình ngượng ngùng làm nũng, sau đó vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé.
Bốp bốp hai tiếng!
Một nữ tử dáng người uyển chuyển từ ngoài điện đi vào, dương liễu eo nhỏ, dáng người nhẹ nhàng, mặc dù không kinh diễm như đám người Vu Lan, nhưng vẫn có thể nổi bậc hơn trăm tiểu kiều thê.
“Nam Phong công chúa!”
Tần Phong hơi sửng sốt, không nghĩ tới lại là lão bằng hữu.
Đúng vậy!
Chính là Nam Phong công chúa!
Khác với Nam Phong công chúa trước đây dáng vẻ vạn phương, ung dung hoa quý.
Lúc này Nam Phong công chúa sớm đã không còn ngạo khí lúc trước, giống như sinh viên đại học tiến vào xã hội bị mài phẳng góc cạnh, nhìn không ra vui sướng cùng bi thương.
"Bệ hạ!!"
Phong Tình duỗi đầu nhỏ, ở bên tai Tần Phong nhỏ giọng nói: "Nam Phong công chúa hiện tại rất nghe lời, còn nghe lời hơn cả chó con, ngươi để cho nàng làm gì, nàng liền làm cái đó.”
“Đây không phải là mỹ nữ Q!?"
Mí mắt Tần Phong giật giật, ý vị thâm trường nói: "Ngươi, luôn có thể cho trẫm một chút trò chơi mới.”
“Bệ hạ..."
Phong Tình lại kéo âm cuối, làm nũng trong ngực Tần Phong.
“Con mị ma này thật lợi hại!”
Trong lòng Ngọc Tuyết lập tức vang lên hồi chuông cảnh tỉnh.
Vốn tưởng rằng mỹ nhân bên cạnh Tần Phong tuy nhiều, nhưng cũng không phải là đối thủ của hồ ly tinh như nàng.
Nhưng ai biết Tiểu Mị Ma cũng tinh thông thuật mị hoặc như nàng, ba ba câu là có thể được chủ nhân biểu dương.
"Trò mới gì!?”
Thanh âm Lan bảo bảo từ ngoài điện truyền đến, còn kèm theo một đạo hàn khí lạnh như băng thấu xương.
“Chọc không nổi, chọc không nổi!!"
Phong Tình bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng tránh thoát vòng tay Tần Phong.
Nàng biết rõ mỹ nữ bên cạnh Tần Phong, nhưng có Vu Lan này là thật lòng không thể trêu vào, thượng giới đại năng chuyển thế, vài phút là có thể đóng băng nàng.
"Lạnh quá!!"
Hơn trăm tiểu kiều thê run rẩy thân thể.
Dưới khí thế của đại nữ chủ Vu Lan, tất cả đều tự giác nhường ra một con đường, hoàn toàn chính là một bộ hình ảnh trăm hoa tranh diễm, duy ngã độc tôn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận