Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 126. Đi Tìm Bạch Nhật

Chương 126. Đi Tìm Bạch Nhật
"Ca hát chúc mừng!?"
Thiên Quân, Vạn Mã sững người tại chỗ, thấy sao cũng giống như đại thần đang nhảy múa.
Là bọn hắn không hiểu nghệ thuật, chỉ là con kiến dưới bùn đất cho nên không hiểu hải âu nơi chân trời.
Lúc này ——
Tất cả các đại thế lực ở Hoang Cổ đều đã nhận được tin tức, bí cảnh Côn Luân sẽ mở ra với năm ngày sau.
“Bí cảnh Côn Luân!”
Phương Trường đứng trước núi thây biển máu, sát khí vô tận không ngừng vờn ở quanh thân.
Y có một linh cảm cực kỳ mãnh liệt rằng bên trong bí cảnh Côn Luân sẽ có cơ duyên thuộc về mình, chỉ cần đạt được thì y có thể hạ gục các lộ thiên kiêu, chân đạp lên tiện nhân Tần Phong kia.
Từ đây trong bầu trời Hoang Cổ, nơi nào Phương Trường y xuất hiện thì lập tức sẽ có ngươi dâng thuốc lá.
“Rốt cuộc cũng mở ra!?”
Bên cạnh Tần Hạo, hư ảnh lão giả đưa tay vuốt vuốt râu, lão biết rõ đây chính là lúc Tần Hào nên xông phá ra ngoài, cứ để y một mực ở nhà nhắm mắt làm liều cũng không được, cường giả thì cần máu và lửa để rèn luyện.
"Tần huynh, ngươi sẽ đi đúng không? !"
Lúc này Lâm Tam phiêu bạt bên ngoài cũng đang nhìn về phía Nguyệt Thần cung.
Được vinh danh là đệ nhất kiếm trăm năm sau, nhưng từ khi bị Tần Phong đả kích vào bảy năm trước, y liền một mực khổ tu kiếm đạo, hiện tại đã không kịp chờ đợi mà muốn đấu kiếm với Tần Phong….
….
"Đến, đến, đến, học chó sủa liền cho ngươi ăn!"
Một đám lưu manh côn đồ ở trước mặt một tên ăn mày cười ha ha, thậm chí còn lấy ra một cái đùi gà đung đưa trước mặt y.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, tên ăn mày chính là Bạch Nhật mà Tần Phong nhớ mãi không quên.
Lúc này ——
Bạch Nhật nhìn đùa gà trước mặt, lại nhớ tới một thánh trước, cũng chính là lúc vòng loại sinh tử đấu kết thúc.
Trong phủ viện Bạch gia.
Một đám lão giả sắc mắt lạnh lùng đang ngồi trên sảnh chính, bọn hắn chính là tộc lão của Bạch gia, có địa vị vô cùng quan trọng trong tộc, mà bên dưới lại là Bạch Nhật đang quỳ với ánh mắt chết lặng.
Sau khi trải qua vòng loại sinh tử đấu, thể xác và tinh thần đều bị đả kích nặng nề.
Vốn cho rằng về nhà có thể được tộc nhân ấm áp quan tâm, nhưng ai biết rõ tộc nhân ghét bỏ y không chết ở vòng loại sinh tử đấu, ngược lại còn mang lại sỉ nhục lớn cho gia tộc, khiến cho Bạch gia bọn họ trở thành trò cười của toàn bộ hoàng triều Âm Nguyệt.
"Bạch Nhật, ngươi đã mang lại sỉ nhục quá lớn cho Bạch gia, hôm nay mấy vị tộc lão chúng ta chất trí quyết định chấp hành tộc quy, phế tu vi của ngươi, trục xuất khỏi Bạch gia!”
"Cái gì!!"
Bạch Nhật giống như sét đánh giữa trời quang, đơn giản không thể tin vào tai của mình.
Rõ ràng y mới là người bị hại, nhưng cả gia tộc lại không an ủi y mà còn làm tổn thương y, nếu như không có tu vi thì làm sao y có thể sinh tồn trong Hoang Cổ được nữa.
Chỉ là không có ai để ý đến cảm thụ của Bạch Nhật, mấy gã to con lao tới đè y xuống đất.
"Đừng, đừng a. . ."
Bạch Nhật mặt mũi tràn đầy hoảng sợ mà liều mạng giãy dụa, không muốn làm một phế vật bị phế tu vi.
"A. . ."
Cuối cùng Bạch Nhật vẫn không thể trốn thoát được, y phát ra một tiếng kêu thê thảm.
Đan điền của y bị người một chưởng đánh nát, linh lực trong cơ thể giống như quả bóng bị xì hơi, lập tức tiêu tán, khí tức cũng đóng băng trong nháy mắt, toàn thân trên dưới đều không có nổi một điểm khí lực.
Phịch một tiếng! !
Bạch Nhật bị ném ra khỏi Bạch gia, giống như một con tôm đồng mềm nhũn không thể đứng thẳng.
"Đây không phải Bạch gia Bạch Nhật sao! ?"
"Bạch gia quá độc ác, phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi Bạch gia!"
"Cũng không trách Bạch gia, gia tộc nào có thể chịu được loại sỉ nhục này."
“Hy sinh hắn để bảo toàn thanh danh cho gia tộc, Bạch gia không sai."
"Trò cười, thật sự hy sinh người nhưng thanh danh có thể giữ được sao?!”
". . ."
Người qua đường đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Bạch Nhật, khiến cho trái tim của Bạch Nhật đau nhói.
Y không cam tâm!
Y không muốn làm phế nhân!
Những gì hôm nay Bạch gia đối xử với y, y nhất định sẽ trả lại gấp bội!
Lý tưởng thì tràn đầy nhưng hiện thực thì luôn tán khốc, thời gian kế tiếp, Bạch Nhật sống như một tên ăn mày, giống như một con chó co quắp ở trong hẻm nhỏ, vì ăn mà từ bỏ tôn nghiêm.
"Ta muốn sống sót, ta nhất định phải sống sót!"
Bạch Nhật không ngừng tự nhủ với bản thân, chỉ có sống sót mới có thể có hi vọng.
"Gâu, gâu. . ."
Bạch Nhật cố nén khuất nhục, nằm rạp trên mặt đất học cách chó sủa.
"Oa ha ha, hắn thế mà học chó sủa, thiên kiêu của Bạch gia lại học chó sủa…” Người qua đường tựa như phát hiện được thế giới mới, tiếng cười phóng đãng vang vọng trong hẻm nhỏ.
"Cười đã chưa!?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong hẻm nhỏ, không ai khác mà chính là Tần Phong.
Trên bờ vai hắn là tiểu Bạch đang ăn cà rốt, sau lưng còn có Thiên Quân cùng Vạn Mã, cùng Bách Biến Ma Quân bị Tiên Nô Pháp Ấn tra tấn đến tinh thần sụp đổ.
Lúc này Bách Biến Ma Quân cẩn thận nghiêm túc đứng sau lưng Tần Phong, dựng thẳng lỗ tai, chỉ sợ không nghe thấy mệnh lệnh của Tần Phong, dẫn đến bản thân chịu đựng loại đau đớn kia.
"Tần Phong!"
Bạch Nhật ngẩng đầu rất là ngoài ý muốn mà nhìn về phía Tần Phong, hiển nhiên là không nghĩ tới Tần Phong sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Y có một loại tâm tình rất phức tạp đối với Tần Phong, bởi vì kẻ khiến y rơi với tình cảnh này chính là Tần phong, nhưng tổn thương y sâu sắc nhất lại chính là Phương Trường cùng Bạch gia.
"Ngươi là Tần Phong? Tam thánh tử Tần Phong?”
Nhóm côn đồ đường phố đều thoáng sững sờ, hiếu kì đánh giá Tần Phong.
Có lẽ bọn hắn không biết tam thánh tử của hoàng triều Âm Nguyệt, nhưng tuyệt đối bọn họ đã nghe nói đến những sự tích liên quan tới Tần Phong, cùng với con thỏ không biết xấu hổ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận