Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 448. Đầu đội mũ xanh

Chương 448. Đầu đội mũ xanh
“Leng keng, chúc mừng chủ nhà lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chi tử, đạt được 20 vạn điểm phản diện!
"Ai gạt tình cảm!!"
Tần Phong lập tức không vui, tỏ vẻ mình thật lòng đối đãi với mọi người.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Lâm huynh không hổ là thiên tuyển chi tử, tu hành ngàn năm, trở về vẫn là thiếu niên, không có một tia thay đổi.
"Tần Phong, hắn là Tần Phong!!"
Quần chúng ăn dưa đột nhiên xôn xao, liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Phong.
Muốn nói tin tức nóng bỏng nhất Hoang Cổ hiện tại là cái gì, không thể nghi ngờ là trận quyết chiến đỉnh Tử Cấm giữa Tần Phong cùng Lâm Tam.
Trước không nói Tần Phong trắng trợn đến đế đô Đại Hạ có bao nhiêu phách lối, mà chỉ nói thân phận hiện tại của hai người bọn họ cũng đủ để chấn động Hoang Cổ.
Chín tiếng chuông vang, trở thành thần tử thượng giới, một người là siêu cấp thiên tài đứng đầu Thiên Tư Bảng!
Trận quyết đấu này tuyệt đối là cục diện trước nay chưa từng có, rất nhiều Thiên Kiêu sau khi biết được việc này lập tức khởi hành, hiện tại tất cả đều đang trên đường tới, hy vọng chứng kiến trận chiến đỉnh cao của đêm trăng tròn.
Chỉ là làm cho người ta không nghĩ tới trận chiến này còn chưa bắt đầu, cư nhiên liên lụy đến vụ án tiên tinh mất tích ba năm trước.
"Ngươi chính là Tần Phong!?"
Mấy người vây công Lâm Tam lộ ra vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ngươi coi chúng ta là đồ ngốc có phải không? Cả Hoang Cổ ai không biết, ngươi và Lâm Tam tốt đến mức có thể mặc cùng một cái quần, năm đó vì bảo vệ hắn, thậm chí ngay cả mạng cũng có thể không cần, nếu chúng ta tin tưởng ngươi, vậy thì khác gì chày gỗ!”
“Thì ra là như thế!”
Quần chúng ăn dưa bốn phía bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục hiểu được vì sao Tần Phong thừa nhận.
Đồng thời, bọn họ cũng không khỏi bắt đầu hoài nghi, một nam nhân có thể vì huynh đệ mà cam chịu đao cắm vài sườn, không tiếc gánh chịu tội danh, làm sao có thể là ác nhân thập ác bất xá trong truyền thuyết.
Khi bọn họ nghĩ đến Tần Phong là thánh tử của Âm Nguyệt hoàng triều, mà bọn họ ở lại Đại Hạ hoàng triều, thì tất cả bất hợp lý cũng đều nói thông suốt.
“Ngươi nói bậy!”
Tần Phong tức giận nói: "Tiên Tinh quả thật ở trên người ta, không có bất kỳ quan hệ gì đến Lâm huynh!
"Cút!"
Đối phương chỉ trả lời một chữ với Tần Phong, sau đó quay đầu hung tợn nói: "Lâm Tam, ta khuyên ngươi thành thành thật thật đem tiên tinh giao ra, nếu không đừng trách huynh đệ chúng ta vô tình.”
“Tần huynh, việc này không liên quan đến ngươi, ý tốt này ta nhận lấy!”
Lâm Tam cảm kích nhìn Tần Phong một cái, hạo nhiên chính khí trong lòng không cho phép y làm như vậy.
“Leng keng, phát hiện túc chủ lừa gạt tình cảm của thiên tuyển chi tử , thu được 20 vạn điểm phản diện!
"Giữa người với người, vì sao không thể có chút tín nhiệm!"
Tần Phong cảm thấy thập phần ủy khuất, không rõ vì sao mọi người không tin hắn.
"Hắn chính là Tần Phong!!"
Thân thể mềm mại của Thái tử phi chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phong.
Nàng rốt cục hiểu được Vì sao Tần Phong nghe được danh hào Thái tử thì thờ ơ, hắn ngay cả Hoàng đế Đại Hạ cũng không để vào mắt, làm sao có thể đem một Thái tử ba ngàn năm để vào mắt.
Đồng thời, nàng nhìn gương mặt đẹp trai của Tần Phong, tim cũng không khỏi đập nhanh hơn.
Từ xưa thiếu nữ hoài Xuân, mỹ nhân yêu anh hùng.
Nhất là loại nữ tử có dung nhan khuynh thế lại không có thiên phú tu luyện như nàng, so với bất kỳ nữ nhân nào thì càng khát vọng có một đại anh hùng đến bảo vệ mình.
Mà Tần Phong thân là đệ tam thánh tử của Âm Nguyệt Hoàng triều, đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, Thiên Tông trảm sinh tử, nhập đạo diệt Phiêu Miểu, nhất kiếm trấn vạn ma, mười sáu tuổi một trận chiến phong thần, tư chất lại càng lên đỉnh thiên tư bảng, tuyệt đối là người bạn đồng hành hoàn mỹ trong lòng tất cả nữ nhân Hoang Cổ.
"Đáng tiếc..."
Thái tử phi nghĩ đến mình đã kết hôn, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.
Cho dù trong lòng nàng có ảo tưởng về Tần Phong, nhưng hai người gặp nhau sai thời điểm nhất định sẽ không có kết quả tốt, nhất là gông xiềng đạo đức khiến nàng không dám vượt qua lôi trì.
"Ô ô..."
Tần Phong nhìn thấy tất cả mọi người không tín nhiệm hắn, trong lòng ủy khuất ôm Thái tử phi khóc.
Vốn tưởng rằng Thái tử phi sẽ giãy dụa như lúc trước, nhưng lúc này lại vô cùng an tĩnh, chỉ là cúi đầu, trên mặt nổi lên một tia thẹn thùng đỏ ửng.
"A!"
Tần Phong nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Thái tử phi thẹn thùng.
Thiếu nữ câu người, thiếu phụ câu hồn!
Hắn thừa nhận hồn thừa tướng của mình bị Thái tử phi câu đi, rốt cục cũng hiểu được Vì sao Đồng Tước Đài lại muốn giữ Đại Kiều, Tiểu Kiều.
Đúng lúc này ——
Quần chúng ăn dưa bốn phía, nhận ra Thái tử phi.
"Các ngươi xem, nữ nhân trong ngực Tần Phongcó phải là Thái tử phi hay không!?"
"Không sai, chính là Thái tử phi, dung nhan khuynh thế mà cả đời ta cũng không quên được."
"Nàng chính là Thái tử phi? Quả thật là đệ nhất mỹ nhân Đại Hạ ta!”
“Như vậy vấn đề đã đến, thái tử phi vì sao được Tần Phong ôm vào trong ngực!?"
"Ta không biết Thái tử ba ngàn tuổi có tâm lực hay không, cũng không biết Thái tử phi hai mươi lăm tuổi có gối đầu khó ngủ hay không, nhưng ta biết thánh tử mười tám tuổi khẳng định có thân thể cường tráng!"
“Hôn nhân của hai người, ba người chung vui, huynh đệ, ta ngộ ra rồi!”
"......"
Bạn cần đăng nhập để bình luận