Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 796 - Kết thúc rồi sao



Chương 796 - Kết thúc rồi sao




Lúc này ——
Long Môn Hạp Cốc.
Diệp Thần cầm ngân long trường thương trong tay, đại chiến tứ phương.
“Diệp Thần, mau giao bảo tàng tiền triều ra!”
Những người tu luyện đến đây tìm bảo vật, nghe nói bảo tàng bị Diệp Thần thu được, lập tức triển khai vây công.
Diệp Thần lộ ra vẻ mặt tức giận nói: "Ta đã nói qua rất nhiều lần, bảo tàng tiền triều bị Tần Phong thu được, chúng ta đều bị hắn đùa giỡn.”
“Mẹ nó, xem chúng ta ngu ngốc có phải không!?"
Có người lập tức nói: "Hiện tại tin tức về ngươi cùng Tần Phong tranh đoạt Vu Lan đã được thiên hạ biết, vì thế ngươi còn không tiếc đào mộ phần của Tần Phong để trút giận, hiện tại giá họa cho một người chết thì tính là nam nhân gì, ta chưa từng thấy qua người mặt dày vô sỉ như vậy.”
“Ai đào mộ hắn để trút giận!”
Diệp Thần đã hoàn toàn phát điên, biết lại là Tần Phong vu hãm hắn.
Từ sau khi hắn gặp được Tần Phong, liền từ chiến thần Bắc Cương được người ta kính ngưỡng, trở thành tiểu la lỵ vô gia cư, ai nấy đều hô đánh.
“Diệp Thần, ngươi là chạy không thoát!”
Nhất Kiếm cầm ma kiếm gia nhập đoàn chiến, thất đại kiếm nô cũng không cam lòng yếu thế.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ!?"
Ba vị trưởng lão lộ vẻ do dự, thật sự là không xuống tay được với Diệp Thần.
Tuyệt đối không phải bởi vì Diệp Thần biến thành tiểu la lỵ, mà là trải qua hơn vài năm tìm hiểu sâu xa, bọn họ cũng bắt đầu hoài nghi có hai Diệp Thần.
Lúc trước tập kích cứ điểm Bắc Cương, rất có thể là người giả mạo.
Nếu là chiến thần Bắc Cương giả mạo, Diệp Thần vẫn là chiến thần của bọn họ!
Ầm ầm!!
Không đợi Diệp Thần sử dụng khẩu thuẫn, uy áp khủng bố của tiên nhân giáng xuống.
"Không tốt!!"
Diệp Thần đã tự mình lĩnh giáo sự đáng sợ của tiên nhân, không dám có chút do dự quyết đoán sử dụng hóa huyết thuấn di.
“Còn muốn chạy!”
Thanh âm lạnh như băng của tiên nhân thượng giới vang vọng khắp thiên địa, ngay sau đó một bàn tay màu vàng từ trên trời giáng xuống.
"Tần Phong, ta thao!”
Diệp Thần nhìn chưởng pháp từ trên trời giáng xuống, mang theo cảm xúc cá nhân mãnh liệt chửi thề…
Ầm ầm!!
Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống, không chỉ chấn động mặt đất kịch liệt lắc lư, trên mặt đất còn lưu lại một chưởng ấn thật lớn dài vạn thước, sâu trăm thước.
"Phốc!!"
Diệp Thần phun ra một ngụm máu tươi, như Tôn Ngộ Không bị đè dưới chân núi Ngũ Chỉ.
"Đây chính là chi uy của tiên nhân!?"
Toàn trường mọi người bị dọa gan mật đều nứt ra, trên người sớm đã bị mồ hôi làm ướt.
Chỉ thấy thượng giới tiên nhân từ trong hư không chậm rãi hạ xuống, sơn hà cẩm tú luân chuyển không ngớt, uy áp khủng bố làm cho người ta không lên nổi một tia lực phản kháng.
“Đột phá nhanh như vậy?!"
Thượng giới tiên nhân mày hơi nhíu lại, trong lòng may mắn mình xuất quan sớm.
Nhớ rõ hai năm trước hắn cùng Diệp Thần lần đầu gặp mặt, đối phương bất quá vừa mới đột phá Chuẩn Đế trung giai, nhưng vẻn vẹn chỉ hai năm liền đột phá tới Chuẩn Đế cao giai.
Đừng nói nơi cằn cỗi linh khí như hạ giới, cho dù thượng giới cũng không có tốc độ tu luyện nhanh như vậy.
Khó trách hắn bế quan chữa thương trong hai năm, đám người Nhất Kiếm thủy chung không cách nào bắt được Diệp Thần.
"Bái kiến thượng tiên!!"
Đám người Nhất Kiếm vội vàng tiến lên quỳ lạy, trong lòng hô to xong đời.
Ông chủ dặn dò công việc không chỉ chậm chạp không thể hoàn thành, cuối cùng còn buộc ông chủ không thể không tự mình ra tay mới giải quyết xong, có thể dự đoán kế tiếp nhất định sẽ nghênh đón lửa giận lôi đình của ông chủ.
“Nhất Kiếm, việc này không liên quan đến ngươi!”
Thượng Giới tiên nhân cũng không có trách cứ Nhất Kiếm, ánh mắt rơi vào trên người ba vị trưởng lão, chậm rãi mở miệng nói: "Vừa rồi Nhất Kiếm giao thủ với Diệp Thần, các ngươi cư nhiên do dự, vốn còn không tin có người nói các ngươi phản bội bản thượng tiên, hiện tại tận mắt nhìn thấy có nghĩ hay không cũng không được.”
"TM này cũng có thể!?"
Nhất Kiếm cùng thất đại kiếm nô liền ngây ngẩn, không nghĩ tới hạnh phúc đến đột ngột như vậy.
"Thượng tiên hiểu lầm..."
Ba vị trưởng lão lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống dập đầu cầu minh xét.
“Thượng tiên anh minh, đều là lỗi của bọn họ!”
Nhất Kiếm vì xóa sạch quan hệ, không quên đi lên giẫm hai cước.
"Ngươi..."
Ba vị trưởng lão tức giận thiếu chút nữa hộc máu, biết Nhất Kiếm muốn bọn họ cõng nồi.
Ầm ầm!!
Tiếng nổ vang chấn nhĩ đột nhiên vang lên, chỉ thấy Diệp Thần từ trên mặt đất bay lên trời.
“Mẹ nó, lão tử liều mạng với ngươi!”
Diệp Thần trong miệng phun máu tươi rống giận một tiếng, phát tiết phẫn nộ tồn đọng đã lâu.
Ôi!!
Chỉ thấy ngân thương trong tay hắn đột nhiên chấn động, phát ra một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa.
Thương ý ngút trời lập tức từ mũi thương bắn ra, khí tức sắc bén muốn đâm thủng bầu trời, bộc phát ra một cỗ năng lượng làm cho người ta tim đập nhanh.
“Cư nhiên còn chưa chết?!”
Thượng Giới tiên nhân thu hồi ánh mắt từ trên người ba vị trưởng lão, khí tức khủng bố từ trong cơ thể trong nháy mắt bộc phát, dẫn đến trời đất biến sắc kịch liệt chấn động.
Ầm ầm một tiếng!!
Giống với lần đầu gặp mặt, thương ý muốn đâm thủng bầu trời lập tức vỡ ra, hư không đầy vết nứt, tùy thời đều có thể nghiền nát.
"Phốc!!"
Diệp Thần lại một ngụm máu tươi phun ra, khí tức triệt để giảm xuống điểm đóng băng.
“Kết thúc rồi!”
Thượng giới tiên nhân vững vàng đáp cuống bên người Diệp Thần, giống như xách gà con mà nâng người lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận