Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 502. Không nên coi thường Đại cẩu hộ

Chương 502. Không nên coi thường Đại cẩu hộ
So với Lâm Tam không bình tĩnh, Mộc Tú lại âm thầm giơ ngón tay cái.
Đây là từ hổ lang gì vậy!?
Bọn họ cư nhiên muốn đem Hồng Nguyệt yêu nghiệt nhốt trong chùa ngàn năm, rốt cuộc là Tần Phong cầm không nổi đao, hay là Đại Quang Minh tự đã sắp tàn.
“Tần huynh, tuyệt đối không thể!”
Lâm Tam vội vàng kêu lên: "Ta tình nguyện cả đời chịu long mạch phản phệ, cũng không muốn ngươi mất đi ngàn năm tự do.”
“Leng keng, chúc mừng túc chủ lửa gạt tình cảm cảm của thiên tuyển chi tử, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
“Thỉnh Phương trượng giữ lời hứa!”
Tần Phong giống như không nghe thấy, đại nghĩa lẫm liệt đồng ý giao dịch.
“Tốt!”
Phương trượng vì phòng ngừa đêm dài lắm mộng, nhanh chóng bóp ra một đạo chỉ quyết.
Nhất thời Đại Hùng Bảo Điện lòe lên kim quang, vô số chữ Vạn nhỏ bay ra, tụ thành một chữ Vạn khổng lồ trong đại điện.
"Đi!!"
Phương Trượng vung bàn tay khô héo lên.
Chỉ thấy đại môn Đại Hùng Bảo Điện chậm rãi mở ra, Lâm Tam ở bên ngoài được một cỗ lực lượng vô hình nâng lên, chữ Vạn khổng lộ cũng từ Đại Hùng Bảo Điện bay ra, chuyển động ở trên đỉnh đầu Lâm Tam.
"Không, không cần a!!"
Lâm Tam kháng cự nhưng không cách nào thoát ra, chỉ có thể gian nan phun ra mấy chữ.
“Lâm huynh, bảo trọng!”
Tần Phong giống như cầm lấy kịch bản nữ chính, đứng ở trong Đại Hùng Bảo Điện lộ ra một nụ cười không hối hận.
Khi Lâm Tam tiêu trừ xong phản phệ của long mạch, ngã xuống đất, đại môn Đại Hùng Bảo Điện cũng bắt đầu chậm rãi đóng lại.
"Tần huynh!!"
Lâm Tam không quan tâm mà chạy như điên, cuối cùng vẫn bị nhốt ở ngoài cửa lớn.
“Leng keng, chúc mừng túc chủ lửa gạt tình cảm cảm của thiên tuyển chi tử, đạt được 20 vạn điểm phản diện!”
"Ừm!?"
Tiểu Bạch nhìn qua nhìn lại hai người, cảm thấy nơi này hẳn là nên có chút nhạc đệm.
Ngàn năm chờ đợi một lần.
Chờ suốt ngàn năm cũng không hối hận.
......
“Ngốc, con lừa trọc!”
Tần Phong thấy đại môn đóng lại, lập tức lộ ra nguyên hình, nói: "Tiếp theo chúng ta nói về di thể của hòa thượng Giác Vân, các ngươi cũng không muốn ta đem di thể hắn đốt thành xá lợi, sau đó cầm đi đúng không?”
“Con lừa trọc!?”
Đám người Phương Trượng lập tức ngây ngẩn.
Vừa rồi khi cầu bọn họ tiêu trừ phản phệ do long mạch mang lại, hắn từng câu từng câu gọi đại sư, nghe vô cùng thân thiết.
Nhưng bọn họ vừa mới dùng hương hỏa lực cứu Lâm Tam xong liền đổi giọng gọi là con lừa trọc, còn dùng di thể Giác Vân đến tống tiền.
Làm người cũng không nên lật mặt nhanh như thế…
“Nhìn ta làm gì!”
Tần Phong thẳng thắn nói: "Ta vừa rồi đáp ứng các ngươi vì Lâm huynh tu hành ở Đại Quang Minh tự ngàn năm, nhưng ta cũng không nói sẽ tặng miễn phí di thể của lão lừa ngốc Giác Vân cho các ngươi!?”
“Đúng vậy, chính là như vậy!”
Tiểu Bạch gật cái đầu nhỏ, tỏ vẻ mình có thể chứng minh.
“Thánh tử đại nhân nói như vậy cũng không phải không có đạo lý!”
Phương trượng xoay người lại, thanh âm trang nghiêm nói: "Ngươi cũng không phải người trong phật môn ta, ngàn dặm xa xôi đem di thể Giác Vân đưa trở về, nói vậy trên đường nhất định là khó khăn trùng trùng điệp điệp, Đại Quang Minh tự ta dĩ nhiên phải hồi báo.”
“Phương trượng!!”
Mấy tên hòa thượng đều không phục, hận không thể lập tức khai chiến với Tần Phong.
Bất quá bọn họ cũng biết Đại Quang Minh tự hiện tại là tình huống gì, chỉ cần có thể không ra tay, dùng tiền giải quyết vấn đề cũng không gọi là vấn đề.
Chỉ là với loại không có tiết tháo như Tần Phong, một khi mở đầu chỉ sợ sẽ không dứt, thật sự không biết giữa hắn lại là phúc hay họa.
“Phương trượng quả nhiên là người biết lý lẽ!”
Tâm tình của Tần Phong lập tức sung sướng, tự hỏi cần bao nhiêu tiền mới thích hợp.
Ít, thì coi thường đại cẩu hộ! (Ý chỉ nhà giàu)
Nhiều, hắn thực sự không phải loại người như vậy!
Ù! Ù!
Bên ngoài Đại Hùng Bảo Điện đột nhiên vang lên một trận tiếng kiếm kêu kinh thiên, còn kèm theo một cỗ chính khí hạo nhiên nồng đậm, đấu với Phật quang của Đại Quang Minh tự, dẫn đến hư không nổi lên từng đạo gợn sóng.
“Mau thả Tần huynh ta ra, nếu không đừng trách ta hủy đi cổ tháp vạn năm của Đại Quang Minh tự ngươi!”
Bên ngoài, thần sắc của Lâm Tam vô cùng nghiêm túc, y đang bị 108 đồng nhân vây quanh.
Bởi vì bị Tần Phong chém đi Tuệ Căn, cho nên lúc này đều trở nên thanh tịnh, sức chiến đấu cũng tăng lên một cấp bậc, tuyệt đối không phải bởi vì mất đi Tuệ Căn, tức giận mà đột phá.
“Thí chủ mời trở về!”
Hòa thượng Trung Thông vẻ mặt chật vật chắn ở ngoài Đại Hùng bảo điện, hiển nhiên vừa rồi không có lấy được chỗ tốt ở trong tay Tề Tu Viễn.
"Một điểm hạo nhiên khí, gió lay ngàn dặm!”
Lâm Tam cũng không muốn để ý tới ý tứ của đối phương, đem hạo nhiên chính khí tích góp ngàn năm bộc phát trong nháy mắt.
Hưu một tiếng!!
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, gần như khi lời nói kết thúc, thân hình Lâm Tam nhanh như thiểm điện xuất hiện trước mặt hòa thượng Trung Thông.
Hạo Nhiên chính khí cũng điên cuồng từ trong cơ thể y phóng thích ra ngoài, Vô Trần Kiếm trong tay giống như cầu vồng kinh thiên chiếu rọi bầu trời, kiếm thế mênh mông vô hạn khiến cho toàn bộ hư không trầm luân, từng viên lại một khỏa nhật nguyệt tinh thần ở trong thiên địa không ngừng luân phiên.
Kiếm này chính là một kiếm mà y bế quan ngàn năm, nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí suốt ngàn năm, sáng chế ra.
Vốn là muốn dùng để đấu với Tần Phong trong trận quyết chiến đỉnh Tử Cấm, cho dù trảm long mạch cũng chưa từng dùng qua, nghĩ chờ Tần Phong khôi phục sau đó tiếp tục đánh một trận, nhưng hiện tại vì cứu Tần Phong ra, y đã bất chấp nhiều như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận