Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 206. Từ Bỏ Ân Tình

Chương 206. Từ Bỏ Ân Tình
Tần Phong nghiêm túc nói: "Ta đang nói một lần cuối cùng, Lâm Tam là thân huynh đệ khác cha khác mẹ của ta, ai dám động đến Lâm Tam, chính là muốn đối phó với Tần Phong ta, đến lúc ấy đừng trách dưới kiếm không có trứng!”
Ong ong! !
Tiếng kiếm lanh lảnh vang lên.
Trường kiếm trong tay của đám người bắt đầu hơi run rẩy, giống như bị một loại lực lượng nào đó dẫn dắt và có thể bay ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
“Kiếm ý thật mạnh!!”
Đám người không khỏi chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tần Phong cũng hoàn toàn thay đổi.
Đều nói Tần Phong liên tục đột phá dẫn đến căn cơ bị phế, nhưng ai ngờ hiện tại hắn đang mất máu như vậy, lại vẫn có thể phóng xuất ra kiếm ý khủng bố như thế.
Xem ra cho dù vị đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ này có bị phế căn cơ thì giữa hai cảnh giới Nhập Đạo cùng Thiên Tông cũng sẽ không có người nào địch được hắn.
Nhất là câu dưới kiếm không có trứng kia, càng làm cho nam đồng bào toàn trường phải run rẩy.
Mạc Đao lạnh lùng hỏi: "Nếu như tương lai thật sự chứng minh là Lâm Tam làm thì sẽ như thế nào?”
Tần Phong đẩy hai vị tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ra, một bộ hào khí vượt mây vỗ vỗ bộ ngực, nói: “Một đời người hai huynh đệ, nếu thật sự là Lâm huynh làm, coi như Tần Phong ta cùng hứng chịu, các vị có chuyện gì cứ việc tìm Tần Phong ta, ta thay hắn giải quyết!”
Ngắn ngủi mấy câu, lại khiến cho mọi không động tâm.
Vì cứu người, hắn thật dám đổ máu, vì huynh đệ, hắn cũng dám can đảm không tiếc mạng sống, sống chết có nhau.
“Tần Phong là một tên hán tử, đáng để kết bạn!!”
Chưa đề cập đến trong lòng mọi người có bao nhiêu hâm mộ Lâm Tam, có huynh đệ như thế này chính là phúc khí của Lâm Tam, sinh tử mà không tiếc.
Đồng thời, đám người nhìn Tần Phong có tình có nghĩa, quang minh lẫm liệt, nghĩa bạc vân thiên, hào khí vượt mây, căn bản không thể liên hệ hắn với chủ mưu âm hiểm giảo hoạt đứng ở phía sau màn kia.
Ngược lại cái tên Phương Trường nhập ma kia nghe qua cũng không phải là người tốt lành gì, rất phù hợp với hình tượng chủ mưu hèn hạ vô sỉ, âm hiểm giảo hoạt phía sau màn ở trong lòng bọn hắn.
“Đinh, hệ thống chưa bao giờ thấy qua nhân vật phản diện nào có tình có nghĩa, quang minh lẫm liệt như vậy, thu hoạch được hai Tiên Nô Pháp Ấn. . ."
"Tiên Nô Pháp Ấn? Hai cái sao!”
Hai mắt Tần Phong lập tức sáng lên, điều này mang ý nghĩa hắn có thể thu nhận thêm hai tiểu đệ.
Lúc này ——
Đám người đã không còn thảo luận về Lâm Tam.
Bọn hắn nhao nhao lên kêu Tần Phong bảo trọng thân thể thật tốt, về sau có chuyện gì phân phó thì nếu có thể giúp đỡ, bọn hắn nhất định tận sức.
“Tần Phong ta cứu người là vì tâm, không cầu hồi báo!”
Tần Phong một mặt chính khí, tỏ vẻ bản thân không cần mấy chuyện lấy thân báo đáp.
"Tần Phong, quả nhiên là anh hùng!”
Đám người trong toàn trường đều không khỏi cảm động.
Phải biết, bọn hắn là đại biểu cho gầ 80 phần trăm thế lực trong Hoang Cổ, người bình thường đối mặt với nhân tình to lớn này thì nhất định sẽ mưu cầu lợi ích lớn nhất cho bản thân, tại sao lại nói từ bỏ liền từ bỏ.
Ở trước mặt mọi người, Tần Phong tỏ vẻ không cần hồi báo, tương đương với việc từ bỏ đại ân tình này.
Lòng dạ như thế, thật sự khiến người ta khâm phục!
Điều đó khiến cho bọn hắn càng nhận ra rằng, Tần Phong không có khả năng thông đồng làm bậy với Lâm Tam, hơn nữa hắn không có hứng thú đối với tiền tài.
Mặc dù khi còn bé, chuyện hắn đào chí tôn cốt của đệ đệ là đại nghịch bất đạo, nhưng hành động lần này đủ để xóa bỏ hình ảnh tiêu cực của hắn trong tâm trí mọi người.
Kết hợp với việc Tần Phong đi theo Đế Tú, liên tục đột phá dẫn đến căn cơ bất ổn, xem ra hắn là thành tâm ăn năn.
Khuôn mặt Điềm Điềm đỏ ửng: “Tần Phong ca ca, vừa rồi ngươi lại cứu ta, dựa theo quy củ của Đại Mạc ta…”
“Hiện tại hắn là một trong những người bị hiềm nghi!”
Mạc Đao tiến lên phía trước, bắt lấy phần gáy của Điềm Điềm, trực tiếp dùng một tay nhấc người đi.
“A, lão ca thối, mau thả ta ra…”
Điềm Điềm không cam lòng mà kêu to, trơ mắt nhìn xem bản thân càng ngày càng cách xa Tần Phong.
"Lão đại, tại sao muốn từ bỏ!?"
Thiên Quân, Vạn Mã đi theo phía sau Tần Phong, cũng nghi ngờ mà lên tiếng dò hỏi.
Theo cách nhìn của bọn hắn, lý do Tần Phong mạo hiểm trở lại hiện trường gây án là vì để mọi người thiếu nợ hắn một phần nhân tình này.
Nhưng bây giờ Tần Phong nói từ bỏ liền từ bỏ, khiến bọn hắn hoàn toàn không hiểu đây là hành động gì.
“Văn án, văn án có thể mở ra sao!”
Tần Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi cảm thấy ân tình này có thể làm cho bọn họ liều mạng vì chúng ta sao!?”
"Ô ô. . ."
Thiên Quân, Vạn Mã lắc đầu liên tục, biểu thị tuyệt đối không có khả năng.
Tuy nói Tần Phong cứu được mạng của bọn họ, nhưng muốn bọn họ liều mạng thì nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ phi liền quan đến lợi ích bản thân, nếu không tối đa cũng chỉ cho Tần Phong một chút ủng hộ.
Tần Phong hỏi ngược lại: "Đã như vậy, loại nhân tình này ta cần gì phải muốn đây!?"
Thiên Quân ngập ngừng, nói: "Thế nhưng lão đại, ngươi đã không vì ân tình, vậy tại sao phải mạo hiểm quay lạo, chúng ta trực tiếp rời khỏi hiện trường không phải càng an toàn hơn sao!?”
"Đúng vậy!"
Vạn Mã liếc mắt nhìn về phía Lâm Tâm Nhi đang đứng cách đó không xa, thật sự không thể hiểu tại sao Tần Phong phải làm như vậy.
Nếu như bọn hắn thu hết xong trực tiếp rời đi, căn bản sẽ không khiến người khác hoài nghi và trở thành một trong những đối tượng bị nghi ngờ.
Tần Phong đột nhiên nghiêm túc nói: "Ta trở về là vì muốn để bọn hắn nợ ra một phần nhân tình!”
"Phốc. . ."
Thiên Quân, Vạn Mã sững người, hoàn toàn bị Tần Phong làm cho ngớ ngẩn.
Mới vừa rồi còn nói không hứng thú với â n tình, quay đầu liền nói là vì ân tình, rốt cuộc trong miệng hắn câu nào là thật, câu nào là giả đây!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận