Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1436 - Kết thúc rồi sao?



Chương 1436 - Kết thúc rồi sao?




“Ách......”
Khóe mắt của Vương viện trưởng hơi giật giật, càng cảm giác Tần Phong là cố ý.
Chính mình cũng đã tìm cho hắn bậc thang tốt, chỉ cần đem ủy khuất của mình nói một chút là được, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không theo sáo lộ ra bài, khiến cho y còn phải tìm cớ thiên vị hắn.
“Vương viện trưởng, ngươi cần phải làm chủ cho ta!”
Phó Ngôn Kiệt khóc lóc, được đám hộ vệ dìu mới miễn cưỡng đứng dậy.
“Tại sao lại làm chủ cho ngươi?”
Vương viện trưởng vì không muốn đắc tội với Tần Phong, cho nên kiếm cớ nói: "Phó gia các ngươi đều không có gia giáo sao? Lại dám nói lão tổ tông nhà người ta như vậy ở trước mặt mọi người, ngươi biết chuyện này có bao nhiêu ác liệt hay không? cũng thiệt thòi Tần Phong tâm thiện chỉ là chặt đứt tiểu căn của ngươi để trừng phạt, nếu đổi lại là Long Ngạo Thiên thì ngươi thử xem, thế nào cũng phải diệt cả nhà Phó gia ngươi, hiện tại người còn có mặt mũi kêu oan với bổn viện trưởng…”
“Hả!?”
Mọi người xung quanh nghe mà sửng sốt, luôn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
“Tốt lắm!”
Thủy Tổ Tần gia cũng phải công nhận, lại phát hiện mình xem thường người Tiên giới.
Vốn tưởng mình chỉ cần đứng ở điểm cao đạo đức cao, là có thể tạo thành thương tổn cho đối phương, từ từ thay thế vị trí viện trưởng của y, nhưng không nghĩ đối phương cũng giống như mình, đều không có gánh nặng đạo đức gì.
“Vương viện trưởng!”
Phó Ngôn Kiệt liên tục nháy mắt với đối phương, giống như đang nhắc nhở y đến thu tiền của Phó gia.
“Cút!”
Sắc mặt Vương viện trưởng lập tức lạnh xuống, vung tay cuốn đám người Phó Ngôn Kiệt đi.
Ăn xong một bữa no thì phải biết dừng lại để tiêu hóa, điều này y vẫn còn phân rõ.
Chỉ cần có thể bảo trụ vị trí viện trưởng của Thiên Phủ viện thì cho dù mất một Phó gia, còn có thể có một Vương gia, Lý gia…nhưng nếu như mất vị trí viện trưởng Thiên Phủ viện thì ai còn coi trọng y đây!?
“Đều là người thành tinh hết!”
Trong lòng Tần Phong cũng nhịn không được mà cảm khái, phát hiện Tiên giới rất khác Hoang Cổ.
Nơi này không chỉ hội tụ tinh anh từ chư thiên vạn giới, mà còn có lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, bọn họ đều là lão hồ ly ngàn năm, mua chơi đùa trước mặt bọn họ thì không khác gì chơi đùa trên đại đao của Quan Công.
Tuy nhiên thiên hạ rộn ràng đều vì lợi!
Chỉ cần ngươi có thể chứng minh giá trị của mình, như vậy mọi người có thể tiếp tục cười đùa, cho dù ngươi không cẩn thận lộ ra chân gà, cũng sẽ có người chủ động giúp ngươi chùi mông.
“Được rồi, mọi người giải tán đi!”
Vương viện trưởng nhìn Tần Phong một cái, do dự xoay người rời đi.
Thông qua chuyện vừa rồi cũng không khó nhìn ra, Tần Phong là một người không có ràng buộc đạo đức gì, loại người này mới tiếp xúc với một môn phái, không có khả năng sinh ra lòng trung thành mãnh liệt.
Cho nên căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm làm viện trưởng, Tần Phong đại khái là không cách nào thông qua khảo hạch.
Vừa rồi sở dĩ giúp hắn kiếm cớ, cũng chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất.
Cho dù tương lai hắn thật sự thông qua khảo hạch Tiên Minh, thì hắn cũng sẽ không đến đây gây phiền toái cho mình.
“Trừ phi hắn biết nội dung khảo hạch, nếu không......”
Vương viện trưởng nhịn không được tự giễu cười, cảm thấy mình suy nghĩ có chút nhiều.
Tuy rằng Tiên giới rất nhiều người đều biết, Thiên Phủ viện của Tiên Minh là đến kiểm tra độ trung thành của đệ tử, nhưng hàng năm, nội dung kiểm tra đều không giống nhau, ngươi căn bản không biết sẽ kiểm tra lúc nào, lại dùng phương pháp gì để kiểm tra.
Và mỗi lần kiểm tra, còn sử dụng vấn tâm kính.
Một mặt có thể nhìn thấu nội tâm con người, kiểm tra đo lường có nói dối hay không, cho dù là loại Thái Ất Kim Tiên như y, trước mặt Vấn Tâm Kính cũng không hề có bí mất, chớ nói chi là loại Địa Tiên sơ giai như Tần Phong.
“Vậy là kết thúc rồi!?”
Tần Phong nhìn đám người tản đi bốn phía, lại đứng tại chỗ, cũng không biết làm sao.
Căn cứ vào kinh nghiệm mười năm làm lão mọt sách của hắn, gặp phải loại tình tiết không để ý đến sống chết của người khác, hẳn là đánh tiểu nhân, lại đến già... Cuối cùng để thể hiện ra sự lợi hại của nhân vật chính, các loại đại nhân vật trong truyền thuyết đồng loạt lên sân khấu, kinh hãi một đám tiểu đồng bọn điên cuồng hô to mẹ kiếp mới đúng.
Nhưng tại sao hắn ở chỗ này, chỉ vừa mới lộ ra cái cửa nhà, đối phương liền trực tiếp buông xuôi!?
Nếu nhân vật phản diện không có đãi ngộ này, tại sao lại cho hắn hy vọng chứ?
"Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
Phong Tình thấy Tần Phong đột nhiên ngẩn người, thì liền đưa bàn tay nhỏ ra, quơ quơ trước mặt.
“Quên đi!”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không cưỡng cầu trang bức vả mặt.
Hiện tại người đã đến Tiên Minh, ngoại trừ nghĩ biện pháp thông qua khảo hạch của Tiên Minh, thì còn phải tranh thủ thời gian đi tìm cơ duyên của Diệp Thần Giegie, di tích Tiên Vương hàng thật giá thật.
Chìa khóa mở di tích Tiên Vương được phát hiện ra ngay trong Tiên Minh.
“Căn cứ vào thẻ Thiên Cơ…”
Tần Phong nhịn không được mà lẩm bẩm: “Tầm ba tháng nữa, Diệp Thần Giegie sẽ phi thăng lên Tiên giới, cho nên hiện tại cũng không biết chìa khóa mở ra di tích Tiên Vương đã xuất hiện hay chưa…”
Hoang Cổ…
Diệp Thần dọc theo đường đi mang theo Diệp Long, liên túc tránh né đuổi giết bốn phía của Lâm Tam.
Chỉ là mặc kệ bọn họ trốn ở nơi nào, Lâm Tam đều có thể rất nhanh tìm được bọn họ, ngay sau đó song phương sẽ bộc phát một hồi chiến đấu kịch liệt.
Hắn chỉ có thể dựa vào hóa huyết thuấn di, nhẹ nhàng trốn khỏi Lâm Tam, nhưng theo thời gian trôi qua, chiến lực của Lâm Tam càng ngày càng mạnh, hắn cũng cảm giác lực bất tòng tâm, có vài lần hắn đều thiếu chút nữa là không thể chạy thoát.
“Ô ô......”
Diệp Thần lại nhịn không được run rẩy, chỉ cảm thấy phía sau càng ngày càng lạnh.
Giống như bị đồ vật bẩn thỉu gì đó theo dõi, còn là một đồ vật cực kỳ bẩn, khiến cho lòng hắn dâng lên một cỗ sợ hãi khó hiểu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Thần chỉ cảm thấy vô cùng hoảng hốt, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận