Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1449 - Đánh là hôn, mắng là yêu



Chương 1449 - Đánh là hôn, mắng là yêu




“Tần Phong, ngươi chờ đó cho ta!”
Phó Ngôn Kiệt tức giận nghiến răng, người cũng trong nháy mắt tỉnh táo lại không ít.
Biết hiện tại động thủ chịu thiệt sẽ chỉ là chính mình, làm không tốt còn có thể bị hủy bỏ tư cách khảo hạch, do đó chỉ có thể mạnh mẽ đè lửa giận trong lòng xuống, tản đi lực lượng huyết mạch vừa mới kích hoạt.
Ầm!
Ngay khi Phó Ngôn Kiệt tản lực lượng huyết mạch đi, Tần Phong liền xông lên vung tay đánh.
“Ngươi......”
Phó Ngôn Kiệt sơ ý không né tránh, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
“Đây là thay Vương viện trưởng giáo huấn ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ!”
Tần Phong bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt, từ trên cao nhìn xuống Phó Ngôn Kiệt ngã xuống đất.
“Vô sỉ, quá vô sỉ!”
Vương viện trưởng điên cuồng hò hét trong lòng.
Nếu không phải y biết Tần Phong là bảo bối trong lòng mấy vị trưởng lão, thì tuyệt đối sẽ không nhịn được xông lên thưởng cho hắn một cái tát.
Đinh một tiếng!!
Đá truyền tin của Tần Phong vang lên, hiện ra nhiệm vụ của mình…
“Hả!?”
Tần Phong nghe được âm thanh thì lập tức lấy ra xem xét.
Chỉ thấy phía trên như điện thoại di động thuộc về thời kỳ khoa học viễn tưởng, bắn ra một hàng văn tự, nói hắn phải trong vòng ba ngày chạy tới Phong Vũ thành của Đại Lương hoàng triều, đợi đến đó sẽ có có nhiệm vụ tiếp theo.
“Phong Vũ thành!?”
Tần Phong nhịn không được thì thào một tiếng, nhanh chóng lật xem trí nhớ của Dịch Thiên Cơ.
Căn cứ vào ghi chép của Dịch Thiên Cơ, Phong Vũ thành là Đại Đô thứ hai chỉ đứng sau đế đô của hoàng triều Đại Lương, bên trong có một chi đoàn mãnh hổ quân, là đại quân tinh nhuệ của hoàng triều Đại Lương.
“Tần Phong!”
Phó Ngôn Kiệt lộ ra vẻ mặt dữ tợn đứng lên, lửa giận lần nữa làm cho gã mất đi lý trí.
Ầm!
Tần Phong căn cứ vào nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp xông lên đánh người.
Ngay sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, lột nhẫn trữ vật của Phó Ngôn Kiệt xuống, sau đó thuần thục đem cất vào trong ngực của mình.
“Thật phách lối.”
Tiền Đa Đa trợn mắt há hốc mồm.
Không chỉ dám ở trước mặt Vương viện trưởng động thủ đánh người, càng đoạt nhẫn trữ vật của Phó Ngôn Kiệt.
Không giống hắn từ nhỏ nhận gia giáo cực nghiêm, đều mấy chục tuổi, nhìn thấy bánh ngọt trên bàn trong nhà, đều phải hỏi trước mẹ ruột của mình có thể ăn hay không.
“Tiền gia!”
Đám con trai nuôi bốn phía lộ ra vẻ mặt sốt ruột, nhắc nhở Tiền Đa Đa hắn cũng là người bị hại.
“Đúng vậy!”
Tiền Đa Đa chợt phản ứng lại, muốn lấy lại túi tiền của mình.
“Tiền huynh!”
Tần Phong như nhìn thấu ý nghĩ của Tiền Đa Đa, vẻ mặt nghiêm túc ôm quyền nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không, mỗi lần ly biệt đều là vì lần sau gặp lại, chúng ta hẹn gặp lại ở nội môn.”
Nói xong - -
Cũng không cho Tiền Đa Đa thời gian phản ứng, trực tiếp hóa thành một luồng hồng quang phóng lên tận trời.
“Không phải......”
Tiền Đa Đa sốt ruột, muốn ngăn cản đã không kịp.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Phong, mang theo túi tiền của mình rời đi.
“Quá vô sỉ!”
Vương viện trưởng mặc dù thấy Tần Phong thì khó chịu, nhưng thật lòng không có cách nào với hắn.
Bất quá căn cứ vào kinh nghiệm làm viện trưởng nhiều năm, kế tiếp Tần Phong ngày chỉ sợ sẽ không yên tĩnh.
Bởi vì càng là đệ tử có thiên phú yêu nghiệt, lại càng có thể hấp dẫn cao tầng Tiên Minh chú ý tới, giống như loại yêu nghiệt đệ nhất khí tu Thiên Tư bảng như Tần Phong, nhất định sẽ khiến Tam trưởng lão tự mình khảo hạch.
“Tam trưởng lão!”
Vương viện trưởng vừa nghĩ tới Tam trưởng lão, liền nhịn không được run rẩy.
Trong bảy đại trưởng lão Tiên Minh, tam trưởng lão có lẽ không phải mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là đáng sợ nhất, cũng là người đệ tử nội môn không muốn gặp nhất.
Lúc này......
Phó Ngôn Kiệt nằm trên mặt đất nửa ngày, cũng không đợi được người lên tiếng vì gã.
“Tần Phong!”
Sắc mặt Phó Ngôn Kiệt bắt đầu dữ tợn.
Tuy rằng Vương viện trưởng không muốn thu tiền giúp gã đối phó Tần Phong, nhưng Phó gia bọn họ cũng không phải ăn chay, chính là huyết mạch Tiên Đế cao quý, nhục nhã như thế nhất định phải dùng máu Tần Phong để rửa sạch.
“Tần Phong này, quả thực khinh người quá đáng!”
Trong đại điện tổng bộ Tiên Minh, Ngũ trưởng lão tức giận nhảy dựng lên.
Tuy rằng ông sớm có nghe nói đến đệ nhất khí tu Thiên Tư bảng mới tới này vô cùng kiêu ngạo, nhưng không ngờ đối phương có thể kiêu ngạo đến trình độ này, dám ở trước mắt mọi người, cướp tiền của nhi tử bảo bối.
“Lão ngũ, không đến nỗi!”
Tứ trưởng lão vội vàng âm dương quái khí nói: "Không phải mấy trăm vạn cực phẩm tiên tinh thôi sao?”
“Ngươi, ngươi, ngươi......”
Ngũ trưởng lão bị tức giận nói không ra lời, hận không thể đánh chết lão âm dương nhân này.
“Tần Phong đâu chỉ kiêu ngạo......”
Nhị trưởng lão nhịn không được mở miệng nói: "Quả thực chính là một cỗ gió bất chính!”
“Không thể nói như thế!”
Tứ trưởng lão vội vàng mở miệng bảo vệ nói: "Vừa rồi cũng đã nói muốn cho Phó Ngôn Kiệt tiền chữa bệnh, kết quả chính hắn lại cự tuyệt, trong lòng Tần Phong băn khoăn, cảm thấy không cho cái gì thì cũng không được.”
“Cho nên hắn liền cho Phó Ngôn Kiệt một trận quyền đấm cước đá!?”
Thất trưởng lão khiếp sợ, bị ngôn luận thái quá này làm cho sợ ngây người.
“Đánh là hôn, mắng là yêu!”
Lục gia nghiêm túc nói: "Sư huynh đệ đánh nhau ầm ĩ là bình thường, giống như ta và lão Tứ thường xuyên đùa giỡn, nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”
“Lão Lục nói đúng!”
Tứ trưởng lão cũng dám tiếp, mở miệng nói: "Tần Phong là quan tâm hài tử đồng môn, nếu như Phó Ngôn Kiệt lòng mang oán niệm, đó chính là hắn Khôngđúng!"
“Trâu bò!”
Ngũ trưởng lão nghe xong mắt trừng chó ngốc, cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Ác bá kiêu ngạo ương ngạnh trong trường, sau khi được hai người bọn họ thao tác một trận, liền biến thành một đứa trẻ ngoan, làm cho người ta không phân biệt được là đạo đức tiêu vong, hay là nhân tính vặn vẹo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận