Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1305 - Nam ca...



Chương 1305 - Nam ca...




“Là các ngươi gây chuyện trước!”
Ánh mắt Uyên tổng lóe ra một tia hàn quang, không hề có ý hạ thủ lưu tình.
“Lâm Uyên!”
Lâm Hào thấy mềm cũng vô dụng, lập tức hung tợn uy hiếp: "Ta chính là Vũ An Quân do Tần Hoàng thân phong, ngươi nếu dám quấy rối ở Thiên Tâm Chi Thành, chính là đối địch với Đại Tần, đối địch với Tần Hoàng.”
“Chỉ là một đế vương nhân gian mà thôi!”
Uyên tổng căn bản không quan tâm, cầm kiếm cấp tốc xông về phía Lâm Hào.
“Cẩn thận!”
Lão tổ bên mạch của Lâm Hào sợ hãi kêu lên, vội vàng xông lên chắn ở trước người Lâm Hào.
Phốc!!
Trường kiếm nhập thể, máu tươi bắn tung tóe.
Chỉ thấy lão tổ bên mạch của Lâm Hào bị đâm thủng ngực, ngay sau đó Âm Dương Ngư ngọc bội trước ngực của Uyên tổng bắt đầu khởi động, điên cuồng hấp thu bổn nguyên lực trong cơ thể đại đế.
“Trẫm cũng muốn nếm thử mặn nhạt!”
Tần Phong nhìn thấy bản nguyên Đại Đế ngưng tụ, thuần thục há mồm hút vào trong bụng.
"Leng keng, chúc mừng cướp đoạt tài nguyên của thiên tuyển chi tử cấp thần thoại, thu hoạch được 50 vạn điểm phản diện!”
“Nấc!!”
Tần Phong nhịn không được ợ một cái, không để ý tới hệ thống mà bắt đầu thêm nước.
“Lão tổ tông!”
Khóe mắt Lâm Hào muốn nứt ra, rống to, cảm giác như trời sụp đổ vào giờ khắc này.
Đừng nhìn Thiên Tâm Chi Thành ở trong tay ônng đạt tới đỉnh phong, nhưng sau lưng nếu không có vị lão tổ này ủng hộ vô điều kiện, thì ông ta căn bản không có khả năng mang theo Thiên Tâm Chi Thành đi xa như vậy.
“Lão tổ tông!”
Lâm Tâm Nhi hai mắt đẫm lệ tiến lên, trong lòng hối hận vì đi trêu chọc Uyên tổng.
Rõ ràng có thể an ổn sống, nhưng hết lần này tới lần khác muốn đi chứng minh chính mình, kết quả lại thua thành một mớ hỗn độn.
“Ai!!”
Lâm gia lão tổ ở một bên thở dài, trong lòng thoáng cảm thấy có chút xấu hổ.
Năm đó trục xuất Lâm Hào khỏi Lâm gia, chờ sau khi người ta phát đạt lại ưỡn mặt tìm người về nhà, kết quả hiện tại lại đuổi người ta ra ngoài lần nữa.
Bất kể là nhân tính, hay là đạo đức, bọn họ thật sự không đúng!
Nhưng vì tương lai Lâm gia, lão cũng chỉ có thể nhẫn tâm như vậy!
“Lâm Uyên, ngươi thật quá đáng!”
Khóe mắt Lâm Hào muốn nứt ra, cầm đại đao trong tay xông tới.
“Bản vương đã nói, ai dám ngăn cản bản vương, tất cả đều phải chết!”
Uyên tổng không có ý lưu thủ, hóa thành tàn ảnh xông về phía Lâm Hào.
Chỉ thấy Lâm Hào căn bản không phải là đối thủ của Uyên tổng, đại đao trong tay trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó trường kiếm lóe ra hàn quang liền đâm vào trong ngực của ông.
“A!!”
Lâm Hào không hề có ý kêu đau, bắt lấy Uyên tổng điên cuồng gào to lên.
Ầm ầm!!
Chỉ thấy năng lượng trong cơ thể Lâm Hào nhanh chóng sôi trào lên, ngay sau đó liền ôm lấy Uyên tổng tự bạo, tiếng nổ vang điếc tai kèm theo một trận bụi bậm tràn ngập thiên địa.
“Phụ thân!”
Lâm Tâm Nhi như phát điên kêu to, không muốn tiếp nhận hiện thực này.
Hiện tại lão tổ tông đã chết, phụ thân cũng đã chết, Thiên Tâm Chi Thành cũng diệt vong, làm cho nàng căn bản không biết con đường sau này nên đi như thế nào.
Lúc này......
Bụi bặm hư không bắt đầu tiêu tán.
Căn cứ vào định luật có khói thì vô hại, Uyên tổng từ đó đi ra.
“Đến lượt ngươi!”
Uyên tổng lạnh lùng nhìn Lâm Tâm Nhi, tay cầm lợi kiếm đi từng bước một.
“Ngươi dám!”
Thiên Tâm Thập Thất Tử cả người đầy vết thương bò dậy, không để ý nguy hiểm chắn ở trước mặt Lâm Tâm Nhi.
“Muốn chết, thành toàn cho các ngươi!”
Ánh mắt Uyên tổng vẫn lạnh như băng không có cảm tình, phất tay chém ra một đạo kiếm khí sắc bén.
“Lâm Uyên!”
Tiểu Mã nhìn kiếm khí sắc bén cấp tốc bay tới, khóe mắt muốn nứt ra nói: "Nam ca sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn sẽ báo thù cho chúng ta..."
Ầm ầm!!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, dẫn tới hư không chấn động kịch liệt.
Mà Thiên Tâm Thập Thất Tử vốn chuẩn bị tiếp nhận cái chết, cũng không có chờ được đau đớn như tưởng tượng, ngược lại cảm nhận được một cỗ Đại Đế uy áp khủng bố.
Chỉ thấy một cây búa nhỏ, chặn lại kiếm khí của Uyên tổng, mặt trên còn khắc một chữ lễ.
Đây là......
Thân thể Tiểu Mã không khỏi run lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía hư không.
Chỉ thấy Tần Hạo đúng lúc xé rách hư không mà đến, phía sau còn đi theo mười ba thân ảnh, trong đó cũng có Nam ca mà hắn tâm tâm niệm niệm...
“Là ngươi!”
Uyên tổng ngẩng đầu nhìn về phía hư không, liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Hạo.
Tuy rằng hiện tại Tần Hạo còn không phải là đối thủ của hắn, nhưng Lục Đạo Luân Hồi cùng với Long Tượng lực và rất nhiều thủ đoạn khác, tiềm lực vô song, một khi phi thăng thượng giới nhất định Long Tường Cửu Thiên.
“Nam ca!”
Nước mắt Tiểu Mã rốt cuộc cũng ngừng lại, giống như hài tử ở bên ngoài chịu ủy khuất.
“Nam ca!”
Tiểu Vu và Tiểu Trừ cũng sụp đổ mà khóc lớn lên, giống như đứa trẻ lang thang tìm được cha mẹ.
“Ai!!”
Hà Phi bi thương thở dài một tiếng.
Hiện tại thành chủ Lâm Hào của bọn họ đã chết, không còn ai có thể ngăn cản ba người này tìm Tần gia nương tựa, từ nay về sau việc Tần Nam là lão đại của Thiên Tâm Thập Thất Tử đã không còn là trò đùa nữa.
“Lâm Uyên to gan!”
Tần Hạo lớn tiếng quát: "Đầu tiên là ngăn cản bản vương bình định yêu tộc, hiện tại lại sát hại Vũ An Quân của Đại Tần, ngươi coi luật pháp Đại Tần ta là bài trí sao!?"
“Muốn chiến thì chiến, lấy đâu ra nhiều lời nhảm nhí như vậy!”
Uyên tổng lạnh lùng hừ một tiếng, cầm kiếm tiếp tục giết Lâm Tâm Nhi.
Chỉ thấy Uyên tổng không giống như lúc trước, một bước giết một người, hai đầu gối hơi cong cong dùng sức bắn ra, bắt đầu không hề giữ lại mà sử dụng toàn lực, tốc độ nhanh đến căn bản không thể dùng mắt thường để bắt lấy.
“Lớn mật!!”
Tần Hạo giận dữ.
Y cũng không phải tức giận vì Uyên tổng muốn giết Lâm Tâm Nhi, mà là Uyên tổng căn bản cũng không có đem Đại Tần bọn họ để ở trong mắt, lại dám giết người ở trước mặt Tần vương như y.
Nếu để cho hắn thành công, về sau mình còn có uy tín gì nữa!?



Bạn cần đăng nhập để bình luận