Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 130. Đông Phương Tiểu Thư

Chương 130. Đông Phương Tiểu Thư
"Như vậy có ổn hay không!?”
Sau khi Bách Biến Ma Quân biến thân, lại dùng khăn che mặt mà ngồi trên lầu hai của Kê Phu Khả Thất, bên dưới là một đám thân sĩ bị gã hấp dẫn đến.
Ở một tòa thành biên cảnh nhỏ như của bọn họ thì khó mà gặp được một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, dù chỉ lộ ra nửa gương mặt nhưng cũng đủ để gây ra náo động chưa từng có ở Lạc Hoa thành.
“Mẹ nó, gia hỏa này thật đúng là cái gì cũng thể biến ra!”
Thiên Quân, Vạn Mã vụng trộm nhìn Bách Biến Ma Quân, trong lòng có ý nghĩ ti gan mà không biết có nên nói hay không.
Rất nhanh ——
Một thân ảnh khoác áo bào đen xuất hiện ở trên đường lớn, nếu nhìn kỹ thì đối phương chính là Phương Trường, người mà bọn hắn chờ đợi.
Lúc đầu y chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm, đến ngày mai thì tìm cơ hội trở về hoàng triều Đại Hạ, nhưnh ai biết vời tới tòa hoa lâu này thì liền bị bảng hiệu Kê Phu Khả Thất hấp dẫn ánh mắt.
"Ngọa tào, đúng là tự mò đến!!”
Bách Biến Ma Quân không thể bình tĩnh nữa, trong lòng càng cảm thấy Tần Phong thâm sâu khó lường.
Gã đuổi theo Phương Trường suốt nửa tháng nhưng cũng không thành công, nhưng Tần Phong ôm cây đợi thỏ thì người lại tự mò tới cửa.
"Không thể kích động, bình tĩnh, bình tĩnh, kiệt kiệt kiệt kiệt, tiểu ca ca, ta thật sự nhớ ngươi đến chết!”
Bách Biến Ma Quân hít sâu mấy hơi để bình phục tâm tình, lại dựa theo phương pháp mà Tần Phong dạy gã, sau đó hớt hải chạy ra khỏi Kê Phu Khả Thất.
"Không tốt, Đông Phương tiểu thư chạy trốn rồi!"
Đông Phương tiểu thư là mỹ danh mà Tần Phong đặt cho Bách Biến Ma Quân, toàn bộ hoa lâu lập tức loạn cả lên, một đám đại hán xông ra ngoài, muốn truy đuổi Đông Phương tiểu thư.
Phía ngoài Phương Trường nghe được động tĩnh thì liền theo bản năng quay đầu nhìn lại, y nhìn thấy một tiểu thư xinh đẹp, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ mà vọt tới chỗ y.
Mặc dù đối phương đã đeo khen và chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng vẫn khiến cho tâm của y run lên một cái.
Nam Phong?!
"Công tử, cứu ta!"
Đông Phương tiểu thư bắt lấy tay của Phương Trường, trong hai con ngươi tràn đầy hoảng sợ cùng khẩn cầu.
"Tiến vào hoa lâu còn muốn chạy!!"
Một đám đại hán nhanh chóng đuổi theo bắt lấy Đông Phương tiểu thư, cưỡng ép nàng ta tách khỏi Phương Phương.
"Công tử, cứu ta!"
Đông Phương tiểu thư nhớ kỹ lời của Tần Phong, rằng khi đối mắt với một sinh vật như Phương Trường thì ngàn vạn lần không thể gấp, nhất định phải lộ ra bộ dáng nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.
Giờ khắc này.
Phương Trường nhìn đôi mắt bất lực của Đông Phương tiểu thư thì trái tim vốn đã đóng băng lại xuất hiện một chút tan chảy.
Mình có nên lộ ra thân phận để cứu nữ nhân lạ mặt này hay không, hoặc cứ coi như không nhìn thấy mà quay người rời đi!?
“Ngươi, tên tiện hóa chết tiệt này, ngươi muốn hại chết ta à!"
Tú bà nở nang vội vàng chạy ra, thở hổn hển, tức giận mà gào lên với Đông Phương tiểu thư.
Bà không biết rõ vị Đông Phương tiểu thư này đã làm gì đắc tội với Tần Phong, biết rõ Tần Phong bao xuống Di Hồng Viện chính là vì muốn bán vị Đông Phương tiểu thư này.
Hiện tại nếu để cho nàng trốn thoát, thì chỉ sợ bọn họ cũng không may mà đền mạng.
“Vị Đông Phương tiểu thư này, xem bộ dáng là bị ép buộc!" Một đám thân sĩ cảm thấy đau lòng nhức óc, chuẩn bị đưa một chút ấm áp cho Đông Phương tiểu thư.
Đúng lúc này ——
Một trận gió đêm thổi nhẹ qua, thổi bay khăn che mặt của Đông Phương tiểu thư, làm lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, đôi mày như yến, da dẻ mịn màng trắng trèo, răng trắng như ngọc.
"Ngọa tào! !"
Chư vị thân sĩ lập tức điên cuồng, biểu thị nhất định phải đưa ấm áp.
"Sao lại thế!!"
Phương Trường tựa như tiểu thịt tươi trong vở kịch rẻ tiền, trên khuôn mặt như cá chết cũng bắt đầu có chút thay đổi.
Thật không ngờ, vị này Đông Phương tiểu thư lại có bảy tám phần trăm giống với Nam Phong Công chúa.
Lúc này Bách Biến Ma Quân cũng ghi nhớ lời nói của Tần Phong, muốn thành công thu hút sự chú ý của thiên tuyển chi tử, ngoại trừ dung mạo xinh đẹp, quan trọng nhất chính là đôi mắt.
Đợi đến khi đối phương nhìn thấy bên trong ánh mắt của nàng dần dần mất đi tinh quang, một bộ vận mệnh bất công, sắp phải chấp nhận vận mệnh.
Bởi vì đây là khắc hoạ chân thực sau khi bị đánh lên Tiên Nô Pháp Ấn, cho nên gã đã bày ra hết bản sắc của mình, lập tức tóm được tâm của đám thân sĩ tại hiện trường, đồng thời cũng khiến cho trái tìm của Phương Trường đập loạn.
Tú bà nở nang vội vàng rèn sắt khi còn nóng: “Các vị, hôm nay là ngày Đông Phương tiểu thư của chúng ta ra mắt, bất luận lão ấu, bất luận đẹp xấu, tất cả đều có thể trả giá, miễn là người trả cao nhất là được!”
"Còn chưa bị qua tay!!”
Chư vị thân sĩ lập tức sôi trào, phát ra trận trận tiếng sói tru.
"Nam Phong!!"
Phương Trường xuất thần nhìn về phía Đông Phương tiểu thư, nhớ tới mối tình đầu Nam Phong Công chúa.
Trước đây không lâu, y đã không thể bảo vệ được Nam Phong Công chúa, khiến cho nàng bị tiện nhân Tần Phong khi dễ, cho nên hiện tại y làm sao có thể trơ mắt nhìn vị Đông Phương tiểu thư này rơi vào tay bầy sói.
Về phần lão lục đang ẩn mình trong bóng tối kia, đại khái là hắn suy nghĩ nhiều, hơn phân nữa do di chứng từ việc gặp gỡ Tần lão lục…
Bạn cần đăng nhập để bình luận