Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 533. Không thể thoát khỏi ma trảo

Chương 533. Không thể thoát khỏi ma trảo
Tề Tu Viễn lại hỏi: "Chủ công, những hắc kỳ quân rút lui kia có muốn diệt khẩu hay không!?”
“Không cần, để cho bọn họ đi thôi!”
Tần Phong cầm cần câu lên, bắt đầu tiếp tục câu cá.
“Vâng!”
Tề Tu Viễn gật đầu hiểu được, thân ảnh biến mất không thấy.
Tại thời điểm này -
Bầu trời dần dần tối, và các ngôi sao bắt đầu lấp lánh.
Mộc Tú nhìn ngôi sao trên bầu trời, lẩm bẩm nói: "Đế tinh rực rỡ chói mắt, thiên hạ quần tinh tranh huy, đây chính là hồi quang phản chiếu, cuối cùng cuồng hoan, mà trong quần tinh còn ẩn chứa một viên Tử Vi Đế Vương Tinh, một viên Tử Vi Tham Lang tinh, nhưng vì sao hai ngôi sao đều thu liễm hào quang, ngô chủ rốt cuộc là Tham Lang giết chóc, hay là đế vương cứu thế!?”
“Đại lừa đảo!!"
Tử Diên tức giận đi tới bên cạnh Tần Phong, phát hiện mình lại bị lừa.
Từ sau khi nàng biết Tần Phong bị trọng thương, vẫn bận rộn trước sau một mình chịu áp lực, vừa rồi nếu không phải nhìn thấy hắn nhảy nhót đánh Diệp Long, thì còn không biết mình sẽ phải làm trâu làm ngựa chỉ huy đến khi nào.
"Ta không có a!"
Tần Phong vẻ mặt vô tội, tỏ vẻ ngươi lại không hỏi.
"Hô hô! !"
Tử Diên hít sâu vài hơi kéo dài mạng sống, không có ý định tranh cãi cùng Tần Phong.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng một lần có thể tranh cãi qua Tần Phong, nếu tiếp tục cãi nhau với hắn, ngược lại chỉ làm cho mình tức giận, phương pháp tốt nhất chính là lựa chọn không để ý.
"Đừng tức giận, ta đưa ngươi đi ngắm mặt trời mọc."
Tần Phong nắm tay Tử Diên, chuẩn bị lên đỉnh núi chờ mặt trời mọc.
"Nhìn mặt trời mọc!?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tử Diên nổi lên một tia đỏ ửng, nhớ tới một câu nói của Đại Di.
Khi các chàng trai tìm cớ để mời nữ nhân đi qua đêm, đêm đó không nhất thiết phải là một giấc mơ, buổi sáng mọc cũng không nhất thiết phải là mặt trời.
“Lưu manh!”
Tử Diên là một đại cô nương chưa lấy chồng, làm sao chịu được Tần Phong trêu chọc như vậy, khuôn mặt đỏ bừng như thỏ chạy trối chết.
“Làm sao!?”
Tần Phong cảm thấy vẻ mặt mờ mịt, không rõ có vấn đề gì.
Hắn chỉ là bởi vì sợ buổi sáng không dậy nỗi để hấp thu hồng mông tử khí, cho nên tính toán thức suốt đêm, thuận tiện mời Tử Diên cùng nhau ngắm mặt trời mọc.
Sao lại thành lưu manh!?
Ngay khi Tần Phong định đuổi theo hỏi một chút, thì Tam Lộng đại sư vẻ mặt âm trầm xuất hiện.
Lần trước đánh đoàn chiến, bỏ lại hắn ta rồi một mình chạy còn chưa tính, lần này đi tìm kiếm đạo lý, nhưng vẫn tiếp tục bỏ hắn lại rồi chạy mấy, hại hắn ở mười dặm sông Tần Hoàihóa duyên ba ngày mới đem tiền trả lại.
Về sau nếu hắn yta lại tin tưởng cái miệng rách của Tần Phong, hắn liền bị trời giáng ngũ lôi oanh chết không yên lành.
“Đại sư, thật sự là ngượng ngùng!”
Tần Phong liên tục xin lỗi nói: "Việc này quả thật là trách ta, không bằng đại sư xuất ra một ít vật liệu, ta miễn phí giúp ngươi luyện chế một kiện thần khí như thế nào..."
“Thần khí!?”
Khuôn mặt âm trầm của Tam Lộng đại sư lập tức nổi lên nụ cười.
Ở Hoang Cổ thần binh cũng chỉ có mười kiện, thượng cổ thần binh càng là nói duyên phận, không phải ngươi muốn có là có thể có, có thể có một thánh khí đều là mộ tổ bốc khói xanh, cho nên hắn nói không có ý nghĩ đối với thần khí tuyệt đối là gạt người.
Chỉ là danh dự của Tần Phong, còn đáng tin tưởng sao!?
Một yêu tăng hai tay dính đầy máu tươi như hắn ta đều có điểm mấu chốt, cũng không nợ cờ bạc cùng nợ xấu, nhưng Tần Phong là lão lục vô sỉ, hắn ta luôn cảm thấy điểm mấu chốt của đối phương rất linh hoạt.
“Đại sư yên tâm!”
Tần Phong nghiêm túc nói: "Tần Phong ta làm người nói chính là lương tâm, lần trước hoàn toàn là sự kiện bất ngờ, lần này chỉ cần đại sư lấy vật liệu, ta có thể rèn trước mặt ngươi, phàm là vũ khí ra lò không thể dẫn tới lôi kiếp, Tần Phong ta lấy chết tạ tội!”
Lương tâm!?
Tần Phong cư nhiên nói hắn có lương tâm!?
Mộc Tú cùng Tề Tu Viễn triệt để sợ ngây người, rất muốn biết hắn nói loại lời này vì sao không cười.
Nếu như bọn họ đoán không sai, Tần Phong xác suất lớn sẽ trộm công giảm vật liệu.
Dù sao thần khí kim thân Phật Tổ Điện Quang kia bọn họ đều còn rõ ràng trước mắt, công trình mười ức cứng rắn làm ra tám ngàn khối công trình, phàm là có chút lương tâm cũng không làm được loại chuyện này.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư chắp hai tay lại, niệm phật hào nói: "Bần tăng tự nhiên tin tưởng thí chủ, chỉ là bần tăng là người xuất gia, trên người không có linh thạch, càng không có vật liệu gì.”
“Vậy thì không còn cách nào khác!”
Tần Phong thở dài một tiếng nói: "Ta vốn còn muốn nếu vật liệu đầy đủ, vì đại sư luyện chế một thanh pháp trượng, một kiện áo cà sa, một cái bình bát, một chuỗi phật châu, toàn phương vị tăng lên bức cách của đại sư, xem ra là ta có ý nghĩ hão huyền. . ."
"Không có, thí chủ tuyệt đối không có ý nghĩ hão huyền!"
Tam Lộng đại sư cuối cùng vẫn không chống đỡ được hấp dẫn, quyết đoán cắt ngang nói: "Trên người bần tăng không có vật liệu gì, nhưng Đại Quang Minh tự có, thí chủ ở đây chờ vài ngày, bần tăng đi hóa duyên rất nhanh sẽ trở về.”
Nói xong.
Trực tiếp hóa thành một đạo hồng quang, biến mất ở trên bầu trời đêm.
“Đại Quang Minh tự đáng thương!”
Trong ánh mắt Tề Tu Viễn tràn đầy vẻ đồng tình, trong lòng cũng âm thầm mặc niệm ba phút cho đối phương.
Hiện tại Đại Quang Minh tự sau khi bị Tần Phong gây họa một trận, đã hoàn toàn không có chiến lực ngăn được Tam Lộng Yêu Tăng.
Nói cách khác bảo bối còn sót lại trong bảo khố, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Tần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận