Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1448 - Không cần để tâm



Chương 1448 - Không cần để tâm




“Hả!?”
Tần Phong hơi nhíu mày, có cảm giác bị rình coi.
Bất quá không đợi hắn tìm ra ai đang rình coi mình, thì bốn phía Thiên Chu liền xuất hiện một tầng hộ thuẫn trong suốt, hơn nữa chậm rãi tiến vào trận truyền tống phía trước.
Ngay sau đó Tần Phong liền cảm giác tiến vào đường hầm thời gian, trước mắt vô số màu sắc cùng đồ án đang nhanh chóng biến ảo, giống như đang xuyên qua thời không cùng chiều không khác nhau, đến khi khôi phục bình thường, thì đã xuất hiện ở ngoài không biết bao nhiêu năm ánh sáng.
“Thật lợi hại!”
Trải qua thể nghiệm, Tần Phong liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đồng thời, hắn cũng nhớ tới lần trước đi theo nhị trưởng lão về Tiên Minh.
Vốn có Thiên Chu cùng trận truyền tống nhưng cũng phải tốn đến một tháng mới tới nơi, nếu như để cho hắn tự đi thì còn không biết tốn mấy ngàn năm mới có thể tới được!
“Các vị đệ tử ngoại môn......”
Vương viện trưởng thấy đã sắp tới hoàng triều Đại Lương, thanh âm lập tức như chuông đồng, kêu lên: "Chúng ta đã sắp tới hoàng triều Đại Lương, nhiệm vụ cụ thể của mỗi người, sẽ phát tín hiệu trên đá truyền tin, hiện tại rời khỏi còn kịp, một khi tuyên bố nhiệm vụ thì nhất định phải kiên quyết chấp hành tín hiệu, cho dù chết cũng không thể lùi bước."
“Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!”
Tám mươi vạn đệ tử ngoại môn tâm chí kiên định, không có một người lựa chọn rời khỏi.
Dù sao bọn họ có thể xuất hiện ở chỗ này, đã trải qua tầng tầng đau khổ, làm sao có thể ở ngay một bước cuối cùng mà lựa chọn lùi bước.
"Tốt!"
Vương viện trưởng hài lòng gật gật đầu, cho thị nữ bên cạnh một ánh mắt.
Đinh! Đinh! Đinh!
Ngay sau đó đá truyền tin liên tiếp vang lên, lục tục có đệ tử nhận được nhiệm vụ.
Chỉ thấy bọn họ không dám trì hoãn, lấy ra pháp khí phi hành, tiên sủng...dùng tốc độ nhanh nhất đi tới địa điểm nhiệm vụ.
"Cuối cùng cũng bắt đầu!"
Tiền Đa Đa kích động: "Cũng không biết ta chuẩn bị năm trăm vạn cực phẩm tiên tinh, có thể hoàn thành nhiệm vụ được tuyên bố hay không.”
Tần Phong sau khi nghe xong thì hoàn toàn mất bình tĩnh, phát hiện có tiền thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Khi người khác nghĩ đến việc lấy mạng đi liều một suất, Tiền Đa Đa lại nghĩ đến việc dùng tiền đập, giống như dùng 50 tỷ đi mua học vị, tin rằng không có học viện nào cự tuyệt loại chuyện này.
“Tiền gia!”
Bốn phía bọn con trai nuôi giống như đánh máu gà.
Đừng nói là trợ giúp Tiền Đa Đa hoàn thành nhiệm vụ Tiên Minh tuyên bố, coi như là vì cha nuôi đánh hạ Đại Lương hoàng triều làm hoàng đế cũng không có vấn đề.
"Tiền bạc một khi rung động, tất cả thanh âm liền im bặt!"
Trong lòng Tần Phong nhịn không được cảm khái, hoàn toàn mới nhận thức mới đối với sức mạnh tiền tài.
Rất nhanh - -
Trên boong tàu vốn có chút chật chội, bắt đầu trở nên thưa thớt.
Một ánh mắt tràn ngập oán độc phẫn hận, cũng rơi vào trên người Tần Phong.
Người này không phải ai khác, chính là Phó Ngôn Kiệt mất đi tuệ căn!
“Hả!?”
Tần Phong lập tức phát hiện, quay đầu nhìn về phía Phó Ngôn Kiệt.
Chỉ thấy khuôn mặt đối phương vặn vẹo dữ tợn, trong hai mắt lóe ra ánh sáng tàn bạo cùng oán độc, tựa như một con ác ma từ trong địa ngục bò ra.
“Tần huynh, ngươi cùng người này có mâu thuẫn?”
Tiền Đa Đa cũng phát hiện bầu không khí không đúng, tò mò đánh giá hai người.
“Cũng không có gì......”
Tần Phong hời hợt: "Chính là ra tay hơi nặng, không cẩn thận làm đối phương bị thương!"
“Đem người đả thương, là cần bồi thường tiền chữa bệnh!”
Ánh mắt Tiền Đa Đa liền sáng lên, trực tiếp móc ra một túi tiền tinh xảo.
Tuy rằng hiệu quả của túi tiền và nhẫn trữ vật giống nhau, nhưng so với nhẫn trữ vật thì đắt hơn nhiều, giống như đeo đồng hồ, là biểu tượng bức cách của người lao động.
“Bản thiếu gia thiếu chút tiền chữa bệnh của ngươi sao?”
Phó Ngôn Kiệt cảm giác bị nhục nhã, khuôn mặt càng thêm vặn vẹo.
“Vậy vừa vặn, không cho!”
Tần Phong từ nhỏ đến lớn đã không quen chiều hư ai, một tay đoạt lấy túi tiền Tiền Đa Đa móc ra.
“Không phải......”
Tiền Đa Đa lập tức bối rối, mở miệng muốn lấy túi tiền lại.
Nếu như là bình thường đừng nói một cái túi tiền, coi như mười cái túi tiền hắn cũng sẽ không đau lòng, nhưng hiện tại bọn họ rời xa Tiên Minh, hơn nữa khảo hạch còn bắt đầu.
Tần Phong hiện tại cầm mất túi tiền, khiến một lát nữa, hắn phải làm sao để khảo hạch!?
"Tiền huynh, ta biết ngươi tâm thiện, nhưng loại người này không đáng để tâm!"
Tần Phong không cho Tiền Đa Đa cơ hội nói chuyện, vẻ mặt chính khí nói: "Chỉ là chuyện một hai tấc, rõ ràng là trẻ con, nhưng hắn nhất định muốn chúng ta bồi thường.”
“Không phải......”
Ánh mắt Tiền Đa Đa gắt gao nhìn chằm chằm túi tiền, hi vọng Tần Phong có thể phát hiện lương tâm mà trả lại cho mình.
“Yên tâm!”
Tần Phong tiếp tục chính khí lẫm liệt nói: "Chỉ cần có ta ở đây, hắn đừng mơ tưởng đúng đến chúng ta!”
Nói xong - -
Đúng lý hợp tình đem túi tiền, cất vào trong ngực của mình.
“Quá vô sỉ!”
Đám con trai nuôi bốn phía tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tở vẻ chưa bao giờ thấy qua người vô liêm sỉ như thế.
“Tần Phong!”
Phó Ngôn Kiệt giận không kiềm được.
Là huyết mạch cao quý của Ngư Sơn Tiên Đế, từ lúc nào gã phải chịu sỉ nhục như thế.
Ầm ầm!!
Chỉ thấy ký hiểu hỏa diễm màu vàng ở mi tâm Phó Ngôn Kiệt bắt đầu hiện lên, huyết mạch tiên đế trong cơ thể cũng trong nháy mắt bị kích hoạt, ngay sau đó quanh thân bộc phát ra một luồng ánh sánh màu vàng chói mắt sáng chói.
“Huyết mạch Tiên Đế!”
Ánh mắt Tiền Đa Đa lập tức bị hấp dẫn, quay đầu nhìn Phó Ngôn Kiệt bộc phát.
"Vương viện trưởng, Phó Ngôn Kiệt hắn muốn đánh ta!"
Ngay khi mọi người cho rằng sắp phát sinh kịch chiến, Tần Phong đột nhiên hướng về phía viện trưởng Vương, la to.
“Mẹ kiếp!!”
Mọi người xung quanh lập tức chửi tục, không nghĩ tới Tần Phong sẽ chạy tới cáo trạng.
“Hả!?”
Vương viện trưởng nghe tiếng nhìn qua, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Làm người phụ trách khảo hạch lần này, hành động của Phó Ngôn Kiệt không thể nghi ngờ là đang đánh lên mặt y, cũng không có đem viện trưởng như y để ở trong mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận