Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1672 - Đến lúc dùng mỹ nam kế



Chương 1672 - Đến lúc dùng mỹ nam kế




“Diệp sư huynh......”
Nam tử trọng thương như nhận thức được Diệp Thần, tập tễnh đi tới.
“Ngươi biết ta?”
Diệp Thần nhướng mày, tiến lên đỡ lấy đối phương hỏi: "Ngươi là đệ tử ngoại môn tham gia khảo hạch Tiên Minh?
“Là những người mạo hiểm kia......”
Nam tử trọng thương hô hấp có chút dồn dập nói: "Ta phát hiện một sơn động cách đây năm mươi dặm về phía đông, bên trong có tiên linh tủy vạn năm nhưng lại có một con yêu thú thủ hộ, một mình ta không thể đối phó, cho nên muốn tìm sư huynh đệ khác đến hỗ trợ, nhưng kết quả chuyện lộ ra, ta liền bị những người mạo hiểm kia bắt được, ép hỏi tung tích của tiên linh tủy, ta liều chết chống cự, lúc này mới giết ra vòng vây."
“Tiên linh tủy vạn năm!”
Ánh mắt Diệp Thần lập tức sáng lên.
Mặc dù hắn ra đến Tiên giới thời gian không quá dài, nhưng cũng nghe qua đại danh của tiên linh tủy, có thể dịch cân tẩy tủy tăng lên tư chất.
Nhất là tiên linh tủy vạn năm càng là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ cần một giọt, là có thể thỏa mãn một ngàn nhiệm vụ khảo hạch nội môn.
Hưu! Hưu! Hưu!
Một mảng lớn tiếng xé gió dồn dập vang lên, kéo suy nghĩ của Diệp Thần trở lại.
Chỉ thấy một đám mặt mang hung tướng từ bốn phương tám hướng xông tới chỗ bọn họ.
“Là bọn họ đuổi theo, Diệp sư huynh chạy mau!”
Nam tử trọng thương lộ vẻ hoảng sợ, lôi kéo Diệp Thần liền chuẩn bị muốn chạy trốn.
Tuy nhiên thực lực của đối phương lại vượt qua dự đoán của bọn họ, thoáng một cái liền đi tới trước mặt Diệp Thần, đại đao trong tay bổ về phía hắn.
“Nguy hiểm!”
Con ngươi Diệp Thần co rụt lại, vội vàng vung trường thương ngăn cản.
“Ngao!!”
Một thương ra, song long hiện!
Hai con cự long màu vàng chợt xuất hiện, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng long ngâm điếc tai.
Ầm ầm!!
Song phương hung hăng va chạm vào nhau, năng lượng hóa thành gió lốc tràn ngập trong rừng.
“Phốc!!”
Diệp Thần lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng theo đó bay ngược ra ngoài.
Tuy nhiên đối phương cũng không có ý muốn buông tha hắn, lần nữa thoáng hiện đến trước mặt Diệp Thần, nắm đấm lớn như bao cát không chút do dự nện vào bụng của hắn.
“Ách......”
Diệp Thần bị đánh hai mắt lồi ra, trong miệng phun ra mật.
“Nói mau!”
Một tên tiểu đệ tiến lên bắt lấy tóc Diệp Thần, hung tợn hỏi: "Sơn động có tiên linh tủy vạn năm nằm ở đâu?”
“Không thể nói......”
Nam tử trọng thương lớn tiếng, muốn xông lên giải cứu.
Nhưng lại bị một quyền đánh bay ra ngoài, liên tục đụng gãy vài cây đại thụ, rơi vào vào bên trong bụi cỏ, sinh tử không biết.
Đối phương cũng không có ý buông tha hắn, lập tức có mấy bóng người vọt vào bụi cỏ.
“Có nói hay không?”
Tiểu đệ hung tợn kéo tóc Diệp Thần, còn dùng nắm đấm như bao cát không ngừng đấm.
"Ta không biết..."
Diệp Thần tuy rằng đau muốn chết, nhưng vẫn lựa chọn mạnh miệng.
Cho dù bị người ta đánh nhổ máu tươi, cũng không có ý tứ thẳng thắn sẽ nhận khoan hồng.
“Không biết sao?”
Các tiểu đệ lập tức tức giận, chuẩn bị dùng đại hình đối với Diệp Thần.
Ngay lúc Diệp Thần bị tra tấn đến phát ra tiếng kêu thảm thiết, thì nam tử trọng thương vừa rồi bay vào bụi cỏ giống như không có việc gì mà bò dậy, còn không quên phủi phủi bụi bặm trên người.
"Sư huynh, vừa rồi ta diễn thế nào?"
Nam tử trọng thương gặp người tới, lập tức hấp tấp tiến lên.
Không sai!
Cũng giống như Tần Phong khi khảo hạch gặp phải tiểu đội trưởng Chiến Thần Điện, những mạo hiểm này cũng đều là đệ tử Tiên Minh giả trang.
“Không tệ!”
Đối phương cho một ánh mắt khẳng định: "Vừa rồi ngươi diễn rất tự nhiên, chờ chút ngươi phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết, hù dọa Diệp Thần, ép hắn báo ra danh hiệu Tiên Minh, như vậy chúng ta có thể đào thải hắn.”
“Được rồi!”
Nam tử trọng thương lập tức đáp ứng, bắt đầu gào khóc thảm thiết.
“Có nói hay không?”
Đệ tử ép hỏi Diệp Thần Thuyên không chút lưu tình.
Bốp bốp......
Diệp Thần bị đánh đầu bốc sao vàng, miệng lưỡi cũng bắt đầu không rõ ràng.
Bất quá hắn vẫn mạnh miệng như trước, dù là sát vách tiếng kêu thê thảm, cũng không thể dù dọa hắn, một bộ ngươi có thủ đoạn gì cứ việc đến.
“Thành thật khai báo đi!”
Có người giả vờ mở miệng: "Nếu lát nữa đồng bạn ngươi không chịu nổi chiêu, cho dù ngươi muốn nói cũng không có cơ hội.”
Diệp Thần vẫn như cũ, mồm miệng không rõ câu: "Ta chỉ đi ngang qua, không biết hắn, cũng không biết tiên linh tủy vạn năm là gì, ngươi nhận nhầm người rồi, ta vô tội…”
“Tốt, vẫn là mạnh miệng đúng không!”
Đệ tử ép hỏi cười lạnh, đạp một cước thật mạnh vào hạ thân của Diệp Thần.
Phanh một tiếng, gà bay trứng vỡ!!
“A!!”
Diệp Thần lập tức đeo lên mặt nạ thống khổ, ngay sau đó liền phát ra tiếng kêu thê thảm.
Bất quá hắn lại như cũ không có ý muốn mở miệng, cảm thấy đây chút phong sương trên cong đường thành công, mình nhất định có thể vượt qua tất cả khó khăn.
“Ta đang cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Đệ tử ép hỏi tiếp tục lạnh lùng: "Nếu không nói ra vị trí Tiên Linh Tủy, ta sẽ sử dụng Minh Hải Thủy Chú với ngươi, phàm là người bị Minh Hải Thủy Chú đụng qua đều sẽ vĩnh viễn héo rũ, ngươi cũng không muốn mình về sau sẽ mất đi vui vẻ?"
"Ta thật sự không biết..."
Trong lòng Diệp Thần lập tức nóng nảy lên, bất chấp đau trứng mà kêu to lên.
“Ngươi đây là không thấy quan tài không đổ lệ......”
Sắc mặt đệ tử kia lạnh xuống, phất tay lấy ra một bình sứ bốc lên khí đen.
“Ta nói, ta nói......”
Diệp Thần thấy đối phương không phải nói đùa, lại liên quan đến hạnh phúc nửa sau của hắn, lập tức thẳng thắn nhận khoan hồng: "Tiên linh tủy vạn năm ở trong sơn động cách đây năm mươi dặm về phía đông.”
"Nhanh như vậy đã khai?"
Các đệ tử ép hỏi lập tức liếc mắt nhìn nhau.
Cho rằng Diệp Thần sẽ bị ép đến tự báo gia môn, như vậy bọn họ có thể hợp lý đào thải, nhưng ai ngờ hắn tình nguyện buông tha tiên linh tủy vạn năm chứ quyết không tự báo gia môn.
“Hết cách rồi!”
Chúng đệ tử thở dài một tiếng, quyết định sử dụng mỹ nam kế.



Bạn cần đăng nhập để bình luận