Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 268. Ngươi Gào Cái Quỷ Gì

Chương 268. Ngươi Gào Cái Quỷ Gì
Sau khi sử dụng chiêu thức này, không chỉ liên tục kéo dài kiếm khí, mà sức mạnh cũng mạnh mẽ đến không hợp thói thường, hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng căn cơ không vững, nghĩa là Tần Phong không hề bị phế, hắn vẫn là đệ nhất thiên kiêu tại Hoang Cổ.
"Không tệ, kiếm tốt!"
Đế Sư Vô Đạo liên tục tán thưởng, tỏ ra vô cùng xem trọng thiên phú của Tần Phong.
Tuy nhiên, không thể đánh giá thấp Ám Ảnh Thần Thể, chỉ dựa vào một chiêu Đại Hà Kiếm Quyết có thể không cách nào chiến thắng Trần Tổ.
"Ừm!!"
Tần Phong nhăn mày lại, phát hiện không thích hợp.
Chỉ thấy mấy chục tên Ám Ảnh hộ vệ bị Đại Hà kiếm khí thôn phệ, vô số đạo kiếm khí đem thân thể của các nàng xé rách thành mảnh vỡ, thế nhưng vừa quay đầu, các nàng lại lần nữa đứng lên, giống như có được thân thể bất tử.
"Ha ha. . ."
Trần Tổ trốn ở trong bóng tối, tiếng cười dữ tợn dường như từ hư không truyền đến, "Tần Phong, ngươi đừng phí công, trong thế giới hắc ám này, Ám Ảnh hộ vệ không thể chết.”
"Giết không chết!?"
Sắc mặt của Tần Phong trở nên nghiêm túc, cảm nhận được chỗ kinh khủng của đối phương.
Mười mấy Ám Ảnh hộ vệ Nguyên Đan cảnh, còn có thể trùng sinh vô hạn, một khi bị vây khốn, nhất định sẽ kiệt sức mà chết.
Nhưng may mắn thay, hắn có Thương Thiên Bá Thể, vì vậy hắn không cần phải lo lắng về việc kiệt sức mà chết.
"Đây quả thực chính là nơi luyện kiếm trong mơ của ta!”
Trong mắt Tần Phong lóe ra kim quang, hắn đã sớm muốn tìm một nơi để chém giết thỏa thích.
Mặc dù các loại kiếm quyết của hắn sớm đã đạt thành đại viên mãn, đáng tiếc sử dụng từ đầu đến cuối không cách nào thuận buồm xuôi gió, nguyên nhân chủ yếu là do kinh nghiệm thực chiến quá ít, nói đơn giản là độ thuần thục không đủ.
Giống như ngươi đã mua tài khoản tốt nhất trong toàn khu, mà thiệt hại rõ ràng cũng cao nhất trong toàn khu, nhưng đáng tiếc là ngươi không thể chơi nó.
Ầm ầm!!
Dòng sông kiếm khi lao nhanh, càng lúc càng trở nên ồng dã, kiếm khí hóa thành sóng gió động trời, loạn giết Ám Ảnh hộ vệ.
“Hình như thỏ ta không có cơ hội để xuất thủ!”
Cảm thấy đây sẽ là một trận chiến lâu dài, Tiểu Bạch bình tĩnh lấy ra một củ cà rốt, bắt đầu ăn.
Giọng nói của Trần Tổ lại vang lên: “Tần Phong đừng giãy dụa, coi như Nhập Đạo bát trọng như ngươi có thể giết Nguyên Đan như giết chó, thì cũng không thể giết hết Ám Ảnh hộ vệ của bản thánh tử ta, ngươi sẽ bị các nàng làm cho hao mòn tinh lực, kiệt quệ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Ngay lúc mọi người cho rằng Tần Phong sẽ không chống đỡ được, thì kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Mười phút sau. . .
Tiểu Bạch ăn cà rốt, Tần Phong điên cuồng loạn giết!
Nửa giờ sau. . .
Tiểu Bạch vẫn còn đang ăn cà rốt, Tần Phong vẫn điên cuồng loạn giết!
Phịch một tiếng!!
Tấm màn đen bao phủ lấy bầu trời đột nhiên vỡ vụn, hóa thành từng bụi ánh sáng, tiêu tán giữa trời đất.
Mặc dù Ám Ảnh hộ vệ có thể trùng sinh vô hạn, nhưng vẫn cần Trần Tổ cung cấp linh lực, tuy nhiên sau khi trải qua chiến đấu hơn nửa canh giờ với Tần Phong, hiện tại hắn ta đã không còn một giọt linh lực nào…
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Trần Tổ sắc mặt gầy gò quỳ trên mặt đất, không thể tin được chính mình nhịn không được mà kiệt sức.
Tu vi của hắn ta là Nguyên Đan ngũ trọng, đệ nhị Thánh Tử của Âm Nguyệt hoàng triều, có thể vượt cấp chém giết cường giả Sinh Tử cảnh, nhưng làm sao lại thua một Nhập Đạo bát trọng trong tranh đoạt lực bền bỉ.
"Không phải đâu!!"
Nhóm thiên kiêu đều bị một màn này làm cho hoảng hốt, không thể không công nhận lực bền bỉ của Tần Phong đã vượt quá mức tưởng tượng.
Đồng thời, bọn hắn cũng có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như hào hứng chạy đi tìm các tiểu tỷ tỷ, kết quả lại phải dựa tường đi ra.
"Thương Thiên Bá Thể sao!?"
Trong mắt của Đế Sư Vô Đạo nổi lên một tia kinh ngạc, phát hiện sự biến thái của Tần Phong đã vượt quá mức tưởng tượng của thế nhân.
Ông ta vốn tưởng rằng Tần Phong sẽ tung ra mấy đại chiêu lợi hại, mạnh mẽ phá vỡ cục diện, nhưng ai biết, hắn lại dùng Nhập Đạo bát trọng kéo Trần Tổ đến kiệt sức.
Ngoại trừ Thương Thiên Bá Thể không biết mệt mỏi, ông ta thật sự không cách nào tưởng tượng được Tần Phong làm sao có thể kiên trì lâu như vậy.
"Đến phiên thỏ ta đăng tràng!"
Tiểu Bạch thuần thục ăn củ cà rốt trong tay, nhảy xuống khỏi bờ vai Tần Phong.
Đầu tiên là một cước gạt ngã Trần Tổ xuống mắt đất, sau đó nhanh chóng đoạt lấy nhẫn trữ vật.
Tiếp theo là cho đối phương một cái bạt tai choáng váng, rồi cởi hết vũ khí cùng áo giáp bên trong.
“Oa, con thỏ này chuyên nghiệp quá nha!”
Đám người toàn trường nhịn không được kinh hô một tiếng, rất muốn biết kỹ thuật chuyên nghiệp này được luyện tập như thế nào.
"Thật đáng yêu!"
Các vị tỷ tỷ xung quanh đều tỏa sáng hai mắt, hông biết Tiểu Bạch thích bao tải màu gì.
"Đáng chết!!"
Trần Tổ phát ra một tiếng cuồng loạn.
Bị hai tiểu đệ của Tần Phong làm nhục nhã trước mặt mọi người còn chưa tính, ngay cả bị Tần Phong làm cho cạn kiệt linh lực, thế nhưng hiện tại hắn ta lại bị một con thỏ ức hiếp.
Có thể nhẫn nại, thúc không thể nhẫn!
Thẩm có thể chịu, ta không thể nhịn!
Bộp một tiếng!!
Tiểu Bạch đưa tay tát thêm một cú nữa, hung hăng nói: “Ngươi TM gào cái quỷ gì!?”
"A!!" Trần Tổ càng thêm nổi giận.
Bộp một tiếng, lại thêm một cái tát!
A!!
Ba~!!
A!!
Ba~!!
A!!
Ba~!!
Sau khi chịu 6 cái tát, Trần Tổ không thể không tiếp nhận hiện thực, lúc này hắn ta thật sự không có một chút lực phản kháng nào trước mặt con thỏ này nữa.
“Dám đánh thánh tử nhà ta!!”
Nhìn thấy Trần Tổ bị một con thỏ ức hiếp, tiểu đệ trung thành của hắn liền đứng ngồi không yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận