Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 134. Kiếm Khí Thật Mạnh

Chương 134. Kiếm Khí Thật Mạnh
Đánh giá kiếm khí mà Lâm Tam thả ra thì kiếm ý tuyệt đối đạt cấp ba, đồng thời cũng giống như như Tần Phong, lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm trong truyền thuyết.
Không phải là loại bất khả chiến bại, mà là loại niềm tin rằng ta bất khả chiến bại.
Tu vi của y thậm chí còn cao hơn Tần Phong một bậc, đạt tới Nhập Đạo nhị trọng.
“Không thể nào!”
Tần Phong hô to gia hỏa này tốt.
Trước kia khi hắn chưa lĩnh ngộ được vô địch kiếm tâm thì kiếm tâm bị thổi lên tận trời, rằng nó vô cùng lợi hại.
Nhưng sau khi hắn lĩnh ngộ được thì hình như không đáng giá, chỉ cần ai sử dụng kiếm thì đều sẽ lĩnh ngộ được nó.
Đến cùng là thiên tuyển chi tử gặp mạnh thì mạnh, vẫn là chó thiên đạo nhắm vào tên trùm phản diện như hắn.
Ong ong!!
Tiếng kiếm chói tai vang lên trong cơn mưa, mà quần chúng ăn dưa ở xung quanh sớm đã sắc mặt kinh hãi, nhìn thấy kiếm khí thì không ngừng run rẩy, giống như đang nghênh đón kiếm vương.
"Kiếm hóa ngàn vạn!"
Ánh mắt Lâm Tam như điện, xuất ra đại chiêu mà y đã khổ tu sáng lập suốt bảy năm qua.
Lập tức, vô số đạo kiếm khí vô hình, hình thành rong cơn mưa lớn, khiến quần chúng ăn dưa cảm thấy như đang ở trong một cơn bão dữ dội, hô hấp dồn dập không thể chịu nỗi.
"Người trẻ tuổi kia là ai!?"
Đám người đều sắc mặt đại biến, có thể rõ ràng cảm nhận được kiếm này kinh khủng đến nhường nào.
Nếu như kiếm hóa ngàn vạn cho của Lâm Tam đánh trúng, thì tuyệt đối có thể bị cắt chém thành thịt nát chỉ trong nháy mắt.
"Đại Hà Kiếm Quyết! !"
Hư không xung quanh Tần Phong chấn động, âm thanh kiếm ngân sinh sinh bất diệt.
Cùng với đó là một biển kiếm khí mênh mông quét qua đường phố, tiếng xé gió sắc bén áp chế hoàn toàn tiếng mưa rơi, vô số kiếm khí hội tụ thành một dòng sông cuồn cuộn, như thể có thể nuốt chửng vạn vật trên đời.
“Hai người trẻ tuổi này là ai vậy!?”
Con mắt của đám quần chúng ăn dưa trừng to giống như là chuông đồng, biểu thị chưa bao giờ thấy qua kiếm đạo quyết đấu khủng bố như thế.
Vốn cho rằng ngàn vạn kiếm khí của Lâm Tam đã rất khủng bố, nhưng không nghĩ tới Đại Hà Kiếm Quyết của Tần Phong lại khiến cho thị giác càng thêm rung động.
Ầm ầm! !
Đại chiêu của hai bên trực tiếp đụng vào nhau, vô số kiếm khí hóa thành bão táp càn quét thiên địa ạ, xung quanh đường phố bị bão kiếm khí xé nát tại chỗ, hù dọa quần chúng ăn dưa hận không thể kéo chân dài ra ngoài.
"Ngọa tào, kiếm khí thật khủng khiếp!!"
Thiên Quân, Vạn Mã vội vàng phóng thích linh lực, ngăn cản lại cơn bão kiếm khí do hai người phóng ra.
Cũng may mắn hai người có Long Lân giáp mà Tần Phong cho, nếu không bọn họ đã bị kiếm khí sắc bén chém thành thịt nát ngay tại chỗ.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng rất tò mò về Lâm Tam, vị này là thiên kiêu Hoang Cổ nào đây, thế nhưng tu vi kiếm đạo lại có thể phân cao thấp với Tần Phong.
Phải biết, Tần Phong là đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ, tu vi kiếm đạo càng là niềm tự hào tuyệt đối trong thế hệ trẻ tuổi.
Ngay cả thiếu trang chủ của Danh Kiếm sơn trang, Nhất Kiếm có được Thiên Kiếm chi thể, cũng đã bị Tần Phong áp chế gắt gao trên kiếm đạo, mất đi cơ hội ngẩng đầu lên.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một tuyệt thế thiên kiêu lĩnh ngộ kiếm ý cấp ba, vô địch kiếm tâm, thậm chí còn có thể chiến một trận chính diện với Tần Phong trên phương diện kiếm đạo.
“Tốt cho danh xưng đệ nhất kiếm trăm năm sau, quả nhiên lợi hại!"
Thân thể Tần Phong không tự chủ được mà lui về phía sau hai bước, từ đáy lòng bội phục thiên phú kiếm đạo của Lâm Tam.
Lúc này Lâm Tam đã không còn là Lâm Tam của bảy năm trước, nếu không sử dụng Chí Tôn Cốt cùng trọng đồng, thì hắn thật sự không dám chắc chắn có thể dùng kiếm đánh bại y.
"Hắn chính là đệ nhất kiếm trăm năm sau!!"
Thiên Quân, Vạn Mã lộ ra biểu lộ bừng tỉnh, rốt cục hiểu tại sao kiếm của đối phương lại lợi hại như vậy.
Bọn hắn đã sớm nghe nói qua, Thiên Tâm chi thành Lâm Tam đạt được truyền thừa của Trường Không Kiếm Thần, tức thì được rất nhiều đại lão trong giới kiếm đạo đánh giá là đệ nhất kiếm trăm năm sau, nói cách khác trăm năm về sau không người có thể tranh giành với y.
Nhìn từ bên cạnh cũng có thể thấy được thiên phú kiếm đạo của người này đáng sợ cỡ nào!
Bây giờ có thể cùng Tần Phong đánh không phân trên dưới, thì cũng không có gì ngạc nhiên.
"Kiếm của Tần huynh cũng đã mạnh hơn!”
Lâm Tam cũng lui về phía sau hai bước, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Từ bảy năm trước y gặp được Tần Phong, y liền biết thiên phú kiếm đạo của Tần Phong khủng bố đến mức nào, nhưng y không ngờ tới, tự mình bảy năm khổ luyện, nhưng vẫn không thể kéo dài khoản cách đối với Tần Phong.
Có thể thấy, bảy năm qua không chỉ có mình y dốc sức tu luyện, mà Tần Phong cũng đang liều mạng tu luyện như thế.
Điều này cũng khiến y nghĩ đến lời Tần Phong đã nói vào bảy năm trước: Tần Phong ta không phải là loại công nhà giàu ỷ thế mà đi ức hiếp người khác, sống dưới bóng tổ tông không tính là nam nhân chân chính, Tần Phong ta có được hôm nay đều là nhờ vào chính ta, ta muốn dùng hai tay của mình để tạo ra một bầu tròi.
Hiển nhiên, hắn nói được thì làm được!
"Kiếm của ngươi, cũng không yếu!"
Tần Phong phất tay xuất ra Trường Không thần kiếm, tay phải thân mật chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm.
Lâm Tam cưỡng chế dục vọng chiến đắm, từ tốn nói: “Tần huynh, nếu hiện tại rút kiếm e rằng sẽ bỏ lỡ bí cảnh Côn Luân, cho nên một trận chiến này, ngày sau sẽ nói tiếp!”
"Tốt a, ngày sau nói tiếp!"
Tần Phong thả lỏng chuôi kiếm, cũng cảm thấy Lâm Tam nói có đạo lý.
Từ đường kiếm vừa rồi của Lâm Tam, có thể thấy rằng dù có thể đánh bại Lâm Tam thì cũng cần phải nỗ lực một chút, nhưng bí cảnh Côn Luân sẽ không chờ đợi bất kỳ ai, cho nên thực sự không thích hợp để lãng phí thời gian ở đây.
Quan trọng nhất là, lúc hắn nhìn trộm thiên cơ thì không hề phát hiện Lâm Tam sẽ xuất hiện trong Hoa Lạc thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận