Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1184 - Thích khách??



Chương 1184 - Thích khách??




Đúng lúc này——
Một tú bà lớn tuổi lắc eo đi qua, mang theo nụ cười chức nghiệp: "Các vị có cảm thấy hài lòng với phục vụ của các cô nương hay không!?”
"Kỹ thuật tiếp tục nỗ lực, giá cả lần sau cũng không thể giống hôm nay nữa!”
Tam Lộng đại sư dựa vào kinh nghiệm từ nhỏ đi khắp các nước, mở miệng bình luận xong liền quay đầu nhìn về phía Nhâm Hoàn ở một bên.
Ý nói, đến lượt ngươi biểu diễn!
"Ách..."
Nhâm Hoàn sờ lên nhẫn trữ vật, lộ ra biểu tình khó xử.
Tuy rằng hắn cất giữ được một kho bạc nhỏ trong lúc Tần Hoàng thu cạo hết, nhưng ba người đã chi tiêu nhiều ngày như vậy, cho nên thật sự là không còn tiền để tiếp tục trả.
"Lão Nhâm không có tiền!?"
"A di đà phật!!"
Tam Lộng đại sư vừa nghĩ đến trở về đi làm, thì lập tức chắp hai tay lại tỏ ra bi thương.
"Ách..."
Nhâm Hoàn nhìn hai vị huynh đệ khó chịu như thế, lập tức quay đầu hỏi: "Ta có thể giúp ngươi đi giết người, sau đó dùng đầu người trả nợ có được hay không?”
"Đầu người!?"
Tú bà và tiểu tỷ tỷ giật nảy mình, vẻ mặt hoảng sợ đứng dậy rời xa Nhâm Hoàn.
“Lão Nhâm, đừng dọa các cô nương!”
Mộc Tú vội vàng đứng dậy an ủi nói: "Lão nương đừng sợ, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi, nếu không ta giúp ngươi tính toán một quẻ coi như bù trừ sổ sách!?”
"Tính quẻ đền sổ!?"
Tú bà lập tức khó chịu nói: "Lão nương ta từ năm 18 tuổi đã lăn lộn trong nghề này, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói có người tính quẻ gán nợ!”
“Phàm là người đều có lần đầu tiên!”
Tam Lộng đại sư vội vàng mở miệng nói: "Hơn nữa vị này cũng không phải người bình thường, hắn là quốc công đầu tiên đại Tần Thủy Hoàng ta thân phong, cũng chính là đệ nhất thần toán Hoang Cổ, người khác muốn cầu cũng không cầu được.”
Vừa dứt lời...
Chỉ thấy mọi người bốn phía, đồng loạt nhìn về phía Mộc Tú.
"Đệ nhất thần tính? Chẳng lẽ là Mộc Tú!?”
“Có hiểu lễ nghĩa hay không, phải gọi là quốc công!”
“Nghe nói Tần Hoàng sở dĩ phong Mộc Tú làm quốc công, bởi vì hắn chính là đệ nhất công thần của Đại Tần ta!”
"Nói nhảm, nếu không có Mộc Tú tính toán, Tần Hoàng làm sao có thể leo lên ngôi vị Nhân hoàng khi chỉ mới 20.”
"Thật sự lợi hại như vậy sao!?"
“Đương nhiên, nghe nói người này thấy một chiếc lá rụng, thì liền biết mùa thu đã về!”
“Nhìn kết cuộc của ba Tú khác, ngươi liền biết người này lợi hại bao nhiêu!”
"Thành danh ở ngàn năm trước, xuất sơn thiên niên kỷ sau, cầm bát quái nhập hồng trần, trợ chủ thừa phong đăng long vị, lật tay làm mây, trở tay thành mưa, xem ta trở thành độc tú!”
“.........”
Mộc Tú đang dùng vẻ mặt ngây thơ nghe bốn phía truyền đến kinh hô, cảm giác bị tâng bốc đến một độ cao không thuộc về mình.
“Thì ra là đệ nhất quốc công đại nhân!!"
Tú bà cả kinh, vội vàng thay đổi khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nói: "Ngươi đã lập rất nhiều công lớn cho Đại Tần ta, các cô nương có thể hầu hạ ngươi chính là phúc khí tám đời tu luyện, ta tuyên bố hôm nay miễn phí hoàn toàn cho quốc công đại nhân!”
“Miễn phí!?”
Mộc Tú lập tức tinh thần, nghiêm túc nói: "Không sai, tại hạ chính là đệ nhất công thần của Đại Tần, giúp Tần Hoàng thống nhất thiên!”
"Quốc công đại nhân!!"
Các cô nương lập tức hai mắt tỏa sáng, nhao nhao tiến lên hầu hạ Mộc Tú.
“Chân Phật không chịu nổi dục nữ!”
Tam Lộng đại sư nghiêm túc nói: "Vẫn là để cho bần tăng thay ngươi gánh vác một chút đi!”
"Có đạo lý!!"
Nhâm Hoàn cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ cái này có thể được.
"Phi, toàn là thứ gì đâu!”
Tần Phong lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, phi phi một tiếng.
Phát hiện bên cạnh mình không có thứ tốt, ngay cả tiểu tỷ tỷ tần Hoài cũng muốn chơi không công.
"Công tử!"
Tiểu thị nữ lại chạy tới nói: "Hoa khôi tiểu thư nhà ta nói, nguyện ra 1000 viên linh thạch, mời công tử lên thuyền!”
"1000 viên!?"
Tần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó nho nhã lễ độ nói: "Còn làm phiền tiểu cô nương đi trước dẫn đường!?”
Lúc này——
Mộc Tú, Nhâm Hoàn, Tam Lộng đại sư cảm ứng được có người nhìn mình, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Tần Phong đang khoác lớp da của người khác ở bên bờ.
Tuy rằng lúc này Tần Phong đang mang lớp da của Tiếu Bách Hợp, nhưng bọn họ lại có thể cảm ứng được giữa hai bên có liên hệ nào đó, là chủ tớ đến từ Tiên Nô Pháp Ấn.
"Là bệ hạ!?"
Ba người trong nháy mắt không còn hứng thú, bị dọa chính đến gan mật đều nứt ra.
Giống như trốn học trèo tường ra ngoài lên mạng, đang chơi trò chơi thì bị chủ nhiệm bắt được, sau đó suy nghĩ suy xem nên viết gì lên phần mộ của mình.
Nhưng ngay khi Tần Phong chuẩn bị lên thuyền gặp hoa khôi, thì đột nhiên trong đám người lao ra rất nhiều bóng người.
"Vì thiên hạ thương sinh, giết Mộc Tú, tru bạo Tần!
Chỉ thấy bộ dáng phẫn nộ của đám người, cầm đao chém về phía Mộc Tú…
"Mẹ kiếp!!"
Mộc Tú nhịn không được mà chửi thề, phát hiện quẻ tượng thật chuẩn.
Hắn cùng Nhâm Hoàn, Tam Lộng đại sư chơi ở sông Tần Hoài nhiều ngày như vậy đều không có chuyện gì, nhưng Tần Phong vừa tới liền lập tức xảy ra chuyện, thật đúng là cây có mọc thành rừng gió vẫn thổi bật rễ.
Hưu! Hưu! Hưu!
Chỉ thấy thân pháp đối phương vô cùng nhanh nhẹn, giống như từng con báo săn linh hoạt.
Một đám mặc áo vải đen, tay cầm một thanh trường đao sắc bén, ánh mắt lạnh lùng mà lại quyết tuyệt, cho dù biết rõ Mộc Tú đã đột phá đại đế cũng không hề sợ hãi.
"Thích khách!?"
Vẻ mặt Tần Phong không khỏi sửng sốt, trong lòng bắt đầu điên cuồng chửi bới.
Lần trước sau khi Bạch Kim Hàn gặp phải ám sát đã nói qua với Mộc Tú, để cho hắn về sau bớt làm chút chuyện thiếu đạo đức, nhưng hắn ta lại hết lần này tới lần khác không chịu nghe, lại dẫn tới một đám cừu gia đến ám sát.
Cũng may hắn vừa rồi không có lên thuyền nhận nhau, bằng không khẳng định lại bị Mộc Tú liên lụy.
"Chuẩn đế!!"
Mọi người bốn phía lập tức kinh hô lên, phát hiện đây không phải thích khách bình thường.
Chỉ thấy quanh thân bọn họ tản mát ra khí tức năng lượng cấp chuẩn đế, đại đao trong tay càng bộc phát ra ánh sáng chói mắt, xẹt qua hư không phát ra tiếng đao chói tai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận