Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 26. Nhân Vật Chính Tự Tìm Đến Cửa

Chương 26. Nhân Vật Chính Tự Tìm Đến Cửa
Víu một tiếng!
Tần Phong từ trên thân lừa, bay vọt lên rồi rơi xuống một thân đại thụ ở cách đó mấy trăm thước.
Xa xa liền thấy một đám đại hán vạm vỡ vây quanh một thiếu nữ áo tím, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp động lòng người, khoác trên người một chiếc váy dài màu tím, chiếc váy óng ánh như ánh trăng di chuyển trên mặt đất, bắp chân trắng nõn mảnh khảnh và mềm mại lộ ra từ phía dưới váy.
“Mẹ nó, hồi xuân rồi!!
Tần Phong kích động đến suýt chút nữa rơi lệ đầy mặt, hắn đã nhiều năm không thấy loại y phục này.
Kể từ khi đến thế giới huyền huyễn này, ròng rã 8 năm hắn đã không nhìn thấy tiểu tỷ tỷ nào ăn mặc mát mẻ như vậy.
Vũ đạo hạng ba + âm nhạc hạng hai + dáng người hạng nhất = Hạ Lưu!
Phịch một tiếng!!
Thiếu nữ váy tìm trực tiếp phát động công kích, đánh ra một chưởng pháp giống như Thái Cực.
Thế nhưng nó không đủ lực sát thương như trong tưởng tượng, mà chỉ khiến một gã đại hán lui về phía sau hai bước, cơ bản không thể tạo ra sát thưởng thật sự.
“Tam trọng Siêu Phàm cảnh!”
Khóe miệng đại hán lộ ra một nụ cười giễu cợt, thân hình to lớn bắt đầu lao về phía thiếu nữ.
“Không tốt!”
Thiếu nữ váy tím hiển nhiên còn rất trẻ tuổi, kinh nghiệm thực chiến không đủ, nhìn thấy đối phương thế tới hung hăng, liền lập tức hoảng hồn, nhất thời không biết phải làm sao.
Ngay lúc Tần Phong cho rằng đã đến phiên mình lên sân khấu, chuẩn bị hô to một tiếng buông cô gái ra.
Rít một tiếng!!
Âm thanh rút kiếm khỏi võ đột nhiên vang lên, còn kèm theo một cỗ kiếm khí bén nhọn.
“Âm thanh này thật quen thuộc!”
Không hiểu sao, trong đầu Tần Phong lại hiện ra bóng dáng của Lâm Tam, âm thanh rút kiếm này thật sự rất giống của đối phương.
Cũng không đúng a!
Không phải Lâm Tam đã đi theo Lâm Tâm Nhi về Thiên Tâm thành rồi sao, y không có khả năng còn ở trong khu vực phía đông của Đại Hạ.
Ầm ầm!
Chỉ thấy một đạo hắc ảnh phá không mà đến, kiếm quang xẹt qua chỗ nào, máu tươi nóng hổi liền bắn ra tung tóe, một gã đại hán dưới tình thế vội vàng không kịp chuẩn bị mà lập tức đi lĩnh cơm hộp.
Chờ bóng đen rơi xuống, hóa ra lại đúng là Lâm Tam.
“Thật sự là hắn!!”
Hai mắt của Tần Phong tỏa sáng, trong lòng hô to Lâm Tam ta yêu ngươi.
Vốn cho rằng sau khi rời khỏi Tần gia, bản thân sẽ bị sa sút tinh thần một đoạn thời gian rất dài, dù sao thiên tuyển chi tử cũng không rau cải trắng ven đường, tùy tiện đều có thể nhổ một gốc.
Nhưng dưới ánh hào quang của nhân vật phản diện phù hộ, nhân vật chính thế mà chủ động đưa tới cửa.
Chờ đã!
Lời này sao lại lạ như như vậy!?
“Ban ngày ban mặt, ban ngày ban mặt, các ngươi thế mà khi dễ một tiểu cô nương!”
Lâm Tam cầm một thanh trường kiếm dài ba thước, ra dáng một người chính nghĩa, đứng trên đỉnh cao đạo đức chỉ trích mấy tên cặn bã trước mặt.
“Dám giết huynh đệ ta!!”
Mấy tên đại hán còn lại vô cùng tức giận, bọn hắn không nói lời gì mà lập tức xông lên báo thù cho huynh đệ.
Rống!!
Bọn hắn giống như mãnh hổ hạ sơn, thế công cực kỳ tấn mãnh.
“Tự tìm đường chết!!”
Ánh mắt của Lâm Tam cực kỳ sắc bén, trường kiếm trong tay mãnh liệt bắn ra.
Tê!
Trường kiếm hóa thành một vệt sáng, xuyên thẳng thân của một gã đại hán, uy lực kinh khủng từ mũi kiếm bộc phát ra, kiếm khí sắc bén đâm thẳng vào lồng ngực của đại hán.
Vừa cắm vào, máu tươi lập tức trào ra.
Mùi máu tanh nức mũi cấp tốc tản ra, khiến cho đám đại hán còn lại thêm tức giận.
Tuy nhiên, Lâm Tam không hề sợ hãi, y sải bước lao nhanh về phía trước, rút trường kiếm ra tiếp tục chém giết, máu tươi văng lên tung tóe.
“Siêu phàm tứ trọng!”
Tần Phong ở một bên nhíu mày, phát hiện tu vi của Lâm Tam đã đột phá.
Còn có kiếm pháp của y sắc bén và tốc độ nhanh hơn lần trước rất nhiều, có thể thấy được trong khoản thời gian này đối phương không hề nhàn rỗi.
Chỉ là hắn có chút không hiểu rõ, tại sao Lâm Tam không cùng Lâm Tâm Nhi trở về Thiên Tâm Thành, hơn nữa y còn muốn làm gì ở địa bàn của Tần gia.
“Tiểu tử, chúng ta thật đúng là xem thường ngươi!”
Ba gã đại hán còn lại cuối cùng cũng phản ứng lại, biết mình chọc phải thiên kiêu, chính là loại thiên kiêu vượt cấp giống như uống nước.
Không dám có chút do dự, ba tên đại hán liền ăn một khỏa đan dược.
“Là Cuồng Bạo đan!”
Sắc mặt Lâm Tam bỗng nhiên biến đổi, nhanh chónh cầm kiếm lao về phía trước.
Y biết Cuồng Bạo đan, sau khi phục dụng có thể khiến chiến lực của con người được gia tăng gấp bội, tuy nhiên tác dụng phụ của nó lại chính là mất đi mười năm tuổi thọ.
Vốn dĩ căn cơ tu luyện của những tên đại hán này chỉ mạnh hơn y một chút, cho nên dựa vào vầng hào quang của nhân vật chính để đánh bại bọn họ thì cũng không có gì lạ.
Nhưng nếu phục dụng Cuồng Bạo đan, mình coi như thắng cũng là thắng thảm.
Nhất định phải giết chết toàn bộ bọn hắn trước khi Cuồng Bạo đan có hiệu lực.
Đúng lúc này ——
Một cỗ năng lượng kiếm khí dường như có thể chặt đứt thiên địa đột ngột ập tới, kình phong hung hăng đánh vào trên mặt Lâm Tam.
Không đợi Lâm Tam phản ứng lại, thân ảnh Tần Phong đã vút qua, giống như một con chim đơn độc bay ngang trời, Trường Không Kiếm Thần trong tay bộc phát ra kiếm quang u ám như mặt nước.
Trong chớp mắt, kiếm của Tần Phong đã về vỏ.
“Ngươi......”
Đồng tử của ba tên đại hán đột nhiên co rút lại, thân hình vạm vỡ ngã xuống đất.
“Đinh, chúc mừng túc chủ chém giết 3 người, thu được 300 điểm phản diện!”
“Thật sự là một chiêu kiếm khủng khiếp!”
Một giọt mồ hôi từ trên trán Lâm Tam chậm rãi trượt xuống.
Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự kinh khủng của một kiếm này, nếu vừa rồi Tần Phong chém y, thì có lẽ y cũng không có kịp phản ứng.
Thật ra, không phải Tần Phong chưa từng nghĩ tới việc chặt đầu Lâm Tam để kiếm một mòn hời lớn, nhưng khả năng xảy ra tai nạn quá cao, cho nên an toàn nhất vẫn là làm lão lục ở bên cạnh y, thỉnh thoảng lại đâm chọt một trận.
“Lâm huynh, thật là đúng dịp a!”
Tần Phong có chút tiêu sái quay người, lộ ra nụ cười vô hại.
“Tần huynh, không nghĩ lại gặp lại nhau sớm như vậy!”
Lâm Tam rõ ràng còn chưa nghe tới chuyện Tần Phong khoét xương, cho nên rất tự nhiên ôm quyền chào hỏi một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận