Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 167. Chưa Thể Chết

Chương 167. Chưa Thể Chết
Bởi vì Phương Trường làm nổ đầu quỷ, dẫn đến heo mẹ cũng điên cuồng theo gió phiêu tán, cho nên lúc trên đường tới đây, y đã vô tình hít một chút, lúc này chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ hỏa diễm đang thiêu đốt.
"Không tốt, có tiểu nhân dám âm mưu hãm hại chính nhân quân tử như ta!”
Đường Xuyên chật vật thở hổn hển, quay đầu liền thấy có người tới.
Không cần nghĩ cũng biết rõ, là người đã âm mưu hại y, làm một tên chính nhân quân tử nhất định phải giữ gìn chính nghĩa.
"Nhìn Lam Ngân Triền Nhiễu của ta!!"
“Đây là thứ gì!?”
Một đám người còn không có kịp phản ứng, liền bị dây leo màu xanh lam cuốn lấy.
Ngay sau đó liền thấy Đường Xuyên mắt đỏ, chảy nước bọt chạy về phía bọn hắn, ánh mắt kia tuyệt đối không phải chó vui mừng chạy về phía ngươi mà ngược lại cực kỳ giống một heo mẹ đang phát tình.
"Ngọa tào, tên điên này!”
Tiềm lực của đám người đều bị kích hoạt ngay tại chỗ, nhao nhao tránh thoát dây leo và gia nhập vào hàng ngũ quần ẩu.
Lúc này ——
Tần Hạo tràn đầy tự tin đi tìm Tần Phong, muốn cho hắn biết diệt thế thần lôi lợi hại như thế nào.
Hư ảnh lão gia gia ở một bên vuốt vuốt sợi râu, cảm thấy rất hài lòng đốu với Tần Hạo, 12 tuổi đã có thành tựu như vậy, nếu nhìn ra toàn bộ Hoang Cổ thì chỉ sợ khó mà tìm ra người thứ hai.
Đệ tử Tần gia cũng vừa lúc nghỉ ngơi ở cách đó không xa, lòng vẫn còn sợ hãi thảo luận về Tần Phong.
"May mắn Tần Phong nhớ tình bạn cũ ra tay trợ giúp, nếu không nhóm chúng ta thật sự đã bị diệt toàn quân."
“Vị đại thiếu gia này quá yêu nghiệt, ai có thể nghĩ tới hắn lại có Thương Thiên Bá Thể."
"Thương Thiên Bá Thể còn chưa tính, kiếm ý còn đạt đến bốn cấp."
“Kiếm ý cấp bốn đã tính là gì, lĩnh ngộ đạo tâm mới thực ngưu bức, đạo pháp tự nhiên, thần vĩnh hằng!”
“Kiếm ý cấp bốn, ô địch kiếm tâm, đạo pháp tự nhiên, Thương Thiên Bá Thể, Thượng Cổ trọng đồng, Chí Tôn Cốt, trời ạ, đây còn là người sao!”
"Nghe nói một tháng trước, Tần Phong chỉ mới có tu vi siêu phàm cửu trọng, nhưng tại sao hôm nay gặp mặt lại là Nhập Đạo tam trọng?!"
“Ta không hiểu thế giới của yêu nghiệt, ngươi đừng hỏi ta.”
". . ."
Nụ cười trên mặt Tần Hạo dần dần biến mất, trong lòng không ngừng gào thét…
A cái này!
Hư ảnh lão gia gia nhìn về phía Tần Hạo, trầm mặc không nói.
Lão có thể nhìn ra đứa nhỏ này đã cố gắng bao nhiêu, nhưng một khi so sánh với đại ca yêu nghiệt của y, thì thật sự đấu không nổi, phải nói là không so sánh thì sẽ không có tổn thương.
"Không đúng!?”
Hư ảnh lão gia gia cũng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Hư ảnh lão gia gia cũng cảm thấy mười điểm phiền muộn.
Năm đó, sau khi tiểu đỉnh lão cư trú được huynh đệ Tần Phong mua về nhà, lão đã tiến hành kiểm tra cả hai huynh đệ, ca ca Tần Phong mặc dù rất lợi hại, nhưng luận tư chất, tiềm lực, khí vận và các loại phương diện khác đều không thể so sánh với Tần Hạo.
Không chỉ riêng lão có kết luận như vậy mà ngay cả cây cổ thụ xiêu vẹo thần bí trước cửa Tần gia cũng cho là vậy.
Sự thật cũng đã chứng minh Tần Hạo quả thật có tiềm lực dám xưng vô địch, nhưng ca ca của y không hiểu tại sao lại có thể trấn áp được năng lực dám xưng vô địch.
"Gia gia, có phải cả đời này, ta sẽ không cách nào chiến thắng được ca ca hay không!?” Tần Hạo tâm phi thường uể oải nói.
Hư ảnh lão gia gia an ủi: "Đứa nhỏ này, tuy đạo pháp tự nhiên lợi hại, nhưng thế gian đại đạo cũng không phải chỉ có một con đường, mà còn có đại đạo đơn giản nhất, năng lực nhiều không có nghĩa là vô địch thiên hạ."
"Đại đạo đơn giản nhất!?" Tần Hạo giống như bắt lấy cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía hư ảnh lão gia gia.
Hư ảnh lão gia gia tay vuốt sợi râu nói: "Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, nếu như không thể sống chết một trận với Tần Phong trên phương diện năng lực, vậy liền dùng phương pháp ngược lại, hóa phồn là tinh, đại đạo đơn giản nhất."
"Hóa phồn là tinh, đại đạo đơn giản nhất!?"
Tần Hạo thử suy nghĩ rồi thăm dò hỏi: "Gia gia, ý của ngươi là. . . Dung luyện vạn vật!"
"Đúng là trẻ con dễ dạy!”
Hư ảnh lão gia gia tay vuốt sợi râu, vừa vui mừng nhưng cũng lộ ra vẻ lo lắng nói: "Thiên địa vạn vật sao có thể dung luyện như thế, Hạo nhi, con đường này không dễ đi a!”
“Mặc kệ khó khăn như thế nào, ta cũng muốn đi!”
Sau khi uống xong chén cánh gà, Tần Hào vẫn là thiếu niên như trước đây.
Ca ca ngu xuẩn của ta!
Ta nhất định sẽ tự tay đánh bại ngươi!
Ầm ầm!!
Phương Trường cùng Tần Phong vẫn đang tiếp tục chiến đấu.
Chỉ là theo thời gian, Phương Trường dần dần đã rơi vào hạ phong.
Dù sao y đang có thương tích trên người, sức mạnh lại mượn từ lão ma đầu, lại thêm hành vi lão lục vô sĩ của ba người một thỏ, khiến cho y càng ngày càng không chịu nổi.
Lão ma đầu tận tình khuyên nhủ: "Được rồi, tiểu tử đi thôi, ngươi tiếp tục đánh như vậy cũng không có ý nghĩa gì, đừng quên, Tần Phong còn có được Nam Minh Ly Hỏa, ngươi căn bản không giết được hắn.”
"Ta không cam tâm!!"
Phương Trường sắc mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, thực sựu không cam tâm cứ rời đi như vậy.
Y có thể dễ dàng tha thứ Tần Phong hố y, cũng có thể dễ dàng tha thứ ánh trăng sáng bị Tần Phong ức hiếp, nhưng y tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ hắn muốn, àng liền cho hắn, còn quỳ trước mặt hắn, buộc giây giày.
Lão ma đầu đương nhiên hiểu được chỗ khúc mắc của Phương Trường, cho nên mở miệng khuyên nhủ: "Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như hôm nay ngươi chết ở chỗ này thì chẳng phải là thành toàn cho đôi cẩu nam nữ này, không bằng ngươi quay về cố gắng tu luyện rồi trở lại báo thù.”
Đúng a!
Nếu hôm nay y chết ở đây thì đúng là không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa còn thành toàn cho đôi cẩu nam nữ kia!
Ta không thể chết!
Ta còn chưa thể chết!
Phương Trường lập tức tỉnh táo, thả người lăn xuống sườn núi.
"Tần Phong, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ trở về!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận