Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 207. Tẩy Trắng Thanh Danh

Chương 207. Tẩy Trắng Thanh Danh
Tần Phong cười hỏi: "Không thể khiến bọn hắn liều mạng, nhưng các ngươi nói xem, nếu mượn mỗi người 100 linh thạch cực phẩm thì bọn hắn có cho mượn hay không!?”
"Đương nhiên cho mượn!"
Thiên Quân, Vạn Mã trả lời rất thẳng thắn.
Phải biết, ở đây đều là những thiên kiêu được các đại thế lực dùng rất nhiều tiền để bồi dưỡng, 100 linh thạch cực phẩm đối với người tu luyện bình thường thì có lẽ là rất nhiều, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì căn bản không tính là gì.
Huống chi, Tần Phong còn có ơn cứu mạng bọn hắn.
Thiên Quân giật mình nói: "Lão đại là muốn vay tiền bọn hắn, mỗi người 100 linh thạch cực phẩm, mười mấy vạn người liền có hơn ngàn vạn linh thạch cực phẩm.”
"Hơn ngàn vạn!!"
Vạn Mã một mặt tham tiền, gọi thẳng lão đại ngưu bức.
“Ngưu bức cái đầu ngươi!”
Tần Phong vỗ vào đầu đối phương, “Tại sao nhóm chúng ta không dùng hơn ngàn vạn linh thạch cực phẩm để chiêu mộ luyện đan sư, luyện khí sư, bắt đầu làm việc nhà máy, sau đó lại đem đan dược và vũ khí bán cho bọn hắn. Dựa trên phần ân tình này, đắt một chút bọn hắn cũng có thể tiếp nhận, mười mấy vạn người mỗi người hàng năm kiếm lời hơn 100 mai linh thạch cực phẩm, một năm nhóm chúng ta liền có thể hồi vốn, mà bọn hắn cũng đều là người nối nghiệp tương lai của các đại thế lực, các ngươi có thể tưởng tượng đây là một chuyện làm ăn vô cùng lớn.”
Bốp! bốp! bốp! bốp!
Thiên Quân, Vạn Mã trợn mắt hốc mồm vỗ tay, đầu óc cũng được Tần Phong mở mang không ít.
Hắn không chỉ lấy hết tiên tinh cùng bảo vật của bọn họ, mà còn để mắt đến tiền tiêu vặt của người ta, thậm chí cũng sắp xếp đâu ra đấy túi tiền tương lại của mình.
Quan trọng nhất chính là người ta còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của hắn, cảm thấy đồng tiền bỏ ra thực sự đáng giá.
"Oa!"
Trong mắt tiểu Bạch tràn đầy sùng bái.
Vốn cho rằng đi học bảy năm đã học được con đường đê tiện của Tần Phong, nhưng không ngờ nó chỉ mới học được phần da lông. Lúc nó đang đắc chí vì bán được đồ lót của Tần Phong thì Tần Phong đã đưa mắt ra toàn bộ Hoang Cổ.
Tần Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, lẩm bẩm nói: “Ấu Đậu Đậu ngu xuẩn của ta, ca ca trước sau bỏ ra mười lăm năm thời gian, hiện tại đã muốn trở thành siêu cấp trùm phản diện với ba cái nhất, quyền lực, thế lực, thực lực. Đến khi nào ngươi mới đủ trưởng thành để khiên chiếu ca ca, ca ca vô địch cũng thật cô đơn, Lâm Tam đã nhanh không thỏa mãn được ca ca."
Hình ảnh di chuyển——
Tần Hạo vì tránh né đuổi bắt, trốn ở bên trong sông lớn.
Đạo quả đã bị y nuốt vào bùng, lúc này Tần Hạo đang ngồi xếp bằng ở dưới sông để tu luyện, liên tiếp mấy ngày không phản ứng chút nào.
"Đứa nhỏ này sẽ không có chuyện gì chứ!?"
Hư ảnh lão gia gia ở một bên mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Từ khi Tần Hạo ăn Đạo Quả thì liền tiến vào trạng thái giả chết, cảm giác toàn thân trên dưới không có một chút sức sống, có thể đây là nguyên nhân khiến y tránh được sự đuổi bắt của những người kia.
Ầm ầm! !
Mây trên bầu trời đột nhiên biến sắc, nước sông cũng bắt đầu bốc lên kịch liệt.
Trải qua mấy ngày không có phản ứng, cơ thể Tần Hạo bắt đầu khôi phục sức sống, quanh thân cũng được một cỗ khí tức bao lại, đó là một đạo so với hạo nhiên chính khí cùng đạo pháp tự nhiên thì càng cường đại hơn, giống như không thuộc về thế gian này.
"Lò luyện đại đạo!!”
Tần Hạo đột nhiên mở to hai mắt, bộc phát ra kiên nghị.
Thiên địa cũng sinh, vạn vật quy về một thể!
Ầm ầm! !
Nước sông giống như bị một loại lực lượng nào đó ép tới, không ngừng nén lại thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một giọt nước, lơ lửng ở trước mặt Tần Hạo.
“Ca ca ngu xuẩn của ta, đây chính là sức mạnh có thể chiến thắng ngươi!”
Trong đôi mắt đen kịt của Tần Hạo hiện lên một tia sắc bén thấu trời, chậm rãi đưa tay ra, dùng sức bóp mạnh giọt nước.
Ầm ầm! !
Linh khí cuồn cuộn, bầu trời gần như không tỏa ra được chút ánh sáng.
Một cơn bão linh khí giống như vòi rồng đứng sững ở giữa thiên địa, lực xé rách khủng khiếp gây ra cảm giác vặn vẹo trong phương viên ngàn mét, bất kể là cây cối hay tảng đá, chúng đều bị hóa thành tro bụi.
Khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, cơn mưa như trút nước từ trên trời trút xuống.
"Lực lượng này thật sự rất đáng sợ, nhưng ca ca của hắn lại có sáu đạo quả!"
Hư ảnh lão gia gia không đành lòng đả kích, mà chỉ uyển chuyển ám chỉ: “Tiểu Hạo, ngươi cảm thấy mình hiện tại, mình là thiên kiêu mạnh nhất Hoang Cổ sao!?”
"Chẳng lẽ không phải!?”
Tần Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự tin từ lòng bàn chân hướng thẳng lên trời...
"A cái này! !"
Hư ảnh lão gia hơi do dự, không nghĩ tới Tần Hạo lại tràn đầy tự tin như vậy.
Nếu như không có vị đại ca yêu nghiệt kia, thì ông sẽ rất vui khi nghe được lời này, tín niệm vô địch mới thật sự là vô địch.
Nhưng bây giờ có vị đại ca yêu nghiệt kia, nghe lời này lại thấy không đúng vị.
Đúng lúc này ——
Hai giọng nói vui mừng không giấu được vang lên, bọn họ là người tu luyện nghe thấy động tĩnh gần đó.
"Lão thiên phù hộ, không nghĩ tới vận khí tốt như vậy!!"
"Đạo quả là của ta!"
Hai nam tử vừa nhìn thấy Tần Hạo thì không thể che giấu nổi vui mừng trên mặt, bọn hắn lập tức cầm trường kiếm, phóng về phía Tần Hạo, thề nhất định phải cướp được đạo quả trước khi bí cảnh Côn Luân đóng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận