Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1186 - Gió này khắc ta!!



Chương 1186 - Gió này khắc ta!!




"Đi chết cho ta!!"
Sắc mặt Phương Trường hung tợn mà hét lớn, lần thứ hai vọt về phía Tần Phong.
Ầm ầm!!
Ngay sau đó hư không kịch liệt chấn động lên, khí tức âm trầm đáng sợ bao trùm thiên địa.
Sự hung tàn không ngừng tràn lan trong ánh mắt Phương Trường, lộ ra tàn bạo vô tận, giống như muốn cắn nuốt tất cả lực lượng hắc ám rồi bộc phát ra khỏi cơ thể.
Âm u khủng khiếp, làm cho người ta nghẹt thở.
"Chỉ có vậy thôi!?”
Trong mắt Tam Lộng đại sư nổi lên một tia thất vọng.
Gã không biết Phương Trường có thể tạo thành thương tổn gì cho cho gã hay không, nhưng tuyệt đối có thể trợ hứng cho Tần Hoàng đi trêu chọc muội muội.
“Là ma tu đại đế!!”
Sắc mặt của đám người tại hiện trường chợt thay đổi, vội vàng cảnh giác lui về phía sau.
Bọn họ cũng không có tu vi của đám người Tam Lộng đại sư, chỉ biết giết người là nhân từ lớn nhất của ma tu, đồng thời sợ hãi bọn hắn đem thân thể của mình luyện chế thành khôi lỗi, cương thi, giam giữ linh hồn khiến người vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thậm chí còn vì luyện ma công, tàn sát muôn vàn sinh linh trong thiên hạ.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư thấy Tần lão bản nhìn chằm chằm mình, bất đắc dĩ hai tay chắp lại nói: "Bần tăng là quốc sư của Đại Tần, hôm nay sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt ma đầu nhà ngươi!”
“Quốc sư Đại Tần!!”
Đám người xung quanh lại kinh hô lên, tỏ vẻ hôm nay thật sự là đến không uổng công.
Đầu tiên là gặp được đệ nhất công thần Mộc Tú, ngay sau đó lại gặp Hồng Y Yêu Tăng trong truyền thuyết, đều là đại công thần đi theo Tần Hoàng chinh chiến thiên hạ.
“Con lừa hói, đi chết đi!”
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, Phương Trường lập tức mất đi lý trí.
Chỉ thấy lực lượng hắc ám vô tận bộc phát từ trong cơ thể, ngưng tụ thành một thanh đao sắc bén ở trong tay y, thân đao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, kém theo một tiếng xé gió dồn dập chặt đứt hư không.
“A Di Đà Phật!”
Tam Lộng đại sư giống như Phật đà chuyển thế, bộc phát ra một đạo phật quang chói mắt.
Ngay sau đó âm thanh phật trang nghiêm vang vọng hư không, một bàn tay màu vàng khổng lồ cũng theo đó xuất hiện, giống như muốn bao phủ toàn bộ thiên địa.
“Đại Thủ Ấn Kinh của Đại Quang Minh tự!!”
Mọi người bốn phía biết chạy đã không kịp, vội vàng ngưng tụ ra năng lượng hộ thuẫn trước người.
Ầm ầm!!
Công kích của hai bên va chạm với nhau, trên sông Tần Hoài lập tức sóng lớn cuồn cuộn.
Mặt đất bên bờ cũng nứt ra, năng lượng khủng bố hóa thành phong bạo bao trùm thiên địa, giống như muốn đem thế giới kéo vào trong một hồi trận lũ lụt.
"A, cứu mạng..."
Các tiểu tỷ tỷ hoảng sợ thét chói tai, căn bản không cách nào đứng vững bước chân.
"Trấn!!"
Dưới chân Tần Phong dùng sức đạp mạnh, một đạo kim quang rất nhanh khuếch tán ra.
Chỉ thấy thuyền hoa vốn lung lay theo sóng nước, lập tức vững vàng ngừng lại, mặc kệ bên ngoài sóng to gió lớn, thuyền hoa cũng lù lù bất động.
“Vị công tử này, thật lợi hại a!”
Các tiểu tỷ tỷ lập tức mắt bốc lên đào tâm, không nghĩ tới đối phương vừa đẹp trai lại vừa lợi hại.
“Mau, giết Mộc Tú!”
Đám thích khách đã bị Nhâm Hoàn giết chỉ còn lại có mấy người, nhưng ánh mắt vẫn chấp nhất như trước, quyết không buông tha ám sát Mộc Tú.
"Gió này khắc ta nha!!"
Cả người Mộc Tú liền cảm thấy không tốt, không rõ tại sao chỉ uống rượu hoa lại khó như vậy.
“Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn giết người ở trước mặt lão phu!”
Nhâm Hoàn liếc mắt nhìn Tần lão bản một cái, biết cơ hội biểu hiện đã tới.
Chỉ thấy một mình hắn đối mặt với một đám thích khách vây công nhưng không chút hoảng hốt, ánh mắt lạnh lùng mà kiên định, Ngư Tràng Kiếm sắc bén như lưỡi đao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, khí tức giết chóc trên người cũng theo đó tràn ngập ra.
Hưu!!
Nhâm Hoàn lao ra như gió, giống như sói cô độc trong chiến đấu, vô tình thu hoạch mạng nhỏ của thích khách.
“Người này tuyệt đối cũng là đại đế!”
Đám người xung quanh đều chấn động, đại não bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Người có thể ở cùng một chỗ với quốc công và quốc sư Đại Tần, nhất định là nhân vật cao tầng của Đại Tần, nói vậy người này chính là một trong tam quái Hoang Cổ, sát thủ Nhâm Hoàn.
"Đại Tần Thủy Hoàng, khủng bố như vậy!"
Có người nhịn không được cảm khái nói: "Phóng mắt nhìn toàn bộ chiều dài lịch sử Hoang Cổ, chỉ sợ cũng chỉ có duy nhất Tần Hoàng mới có thể thu phục được những đại đế này.”
Ầm ầm!!
Mặt đất chấn động, sơn hà sụp đổ.
Phương Trường và Tam Lộng đại sư đại chiến trong hư không, làm cho trời đất không ngừng run rẩy, năng lượng khủng bố cũng lần thứ hai hóa thành phong bạo bao trùm thiên địa.
"Rống!!"
Phương Trường cầm hắc đao ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, tản mát ra khí tức hắc ám khiến người ta run sợ
“Thế giới phồn hoa mê hoặc con người, không có thực lực thì đừng làm mất mặt nhau!”
Ánh mắt của Tam Lộng đại sư thanh tịnh lại sáng tỏ, tựa như một pho tượng phật sống trang nghiêm từ bi.
Chỉ thấy quanh thân gã tản mát ra một cỗ phật quang thần thánh chí thiện chí mỹ của Phật gia, ngay sau đó Tử Kim Bát Vu trong tay phát ra một tiếng chuông chói tai.
"Là thần khí!!"
Đám người xung quanh lập tức kinh hô lên, có thể cảm giác được Tử Kim Bát Vu rất nguy hiểm.
"Đi!!"
Tam Lộng đại sư giơ tay lên nhẹ nhàng ném một cái, ném Tử Kim Bát Vu ra ngoài.
Chỉ thấy Tử Kim Bát Vu hướng về phía Phương Trường, ngay sau đó bộc phát ra một cỗ hấp lực khủng bố, giống như một cỗ máy hút bụi khổng lồ muốn đem toàn bộ thiên địa, cắn nuốt sạch sẽ.
"A, đại sư mau dừng lại!!"
Mọi người bốn phía lập tức kinh hãi kêu lên, căn bản không ngăn cản được hấp lực khủng bố.
"Cứu mạng a..."
Tiểu tỷ tỷ tay trói gà không chặt, trực tiếp bị hút vào Tử Kim Bát Vu.
Chỉ có mấy tiểu tỷ tỷ ở gần Tần Phong, ôm chặt lấy đùi Tần Phong mới miễn cưỡng không bị hút đi.
"Mẹ kiếp, cái đùi này hẳn là của ta!!"
Mộc Tú còn chưa chửi xong thì người đã bị hút đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận