Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 346. Tương Lai Một Ngày Kia...

Chương 346. Tương Lai Một Ngày Kia...
"Cái gì! !"
Thân sĩ toàn trường đều sững sờ, căn bản không nghĩ tới Tần Phong sẽ bằng lòng.
Bất quá trong lòng bọn họ cũng vô cùng bội phục Tần Phong, làm người quang minh lỗi lạc, làm việc rất thẳng thắn, khó trách hơn 80 phần trăm thế lực Hoang Cổ khi nhắc đế Tần Phong thì đều giơ cao ngón tay cái lên.
Người mua cũng vô cùng bất ngờ, đơn giản không thể thể tin vào tai của mình.
Hắn ta chỉ muốn cò kè mặc cả giá tốt nhất, ai có thể nghĩ tới Tần Phong không cần suy nghĩ liền đáp ứng, khiến cho chính hắn cũng không thể hiểu.
"Chủ bạc chính là chủ bạc, thỏ ta thật sự hâm mộ!”
Trong mắt tiểu Bạch tràn đầy vẻ sùng bái, ngẩng đầu nghiêng một góc bốn mươi lăm độ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin sau khi Tần Phong làm đủ trò xấu xa, không chỉ không bị Hoang Cổ phỉ nhổ mà còn khiến người bị hại trở thành người sùng bái hắn.
Tần Phong lại chuyển chủ đề: “Nhưng để đảm bảo an toàn cho ngươi và người nhà, ngươi phải trung thực nghe lời của ta, nếu không xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta.”
"Cái này dĩ nhiên!"
Người mua liên tục gật đầu, biểu thị nguyện ý nghe lời.
Mặc dù gia tộc của hắn cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng nếu so sánh với thế lực sau lưng Tần Phong thì đúng là không đáng giá nhắc tới, một khi bị Vạn Ma Chi Chủ đột kích, hắn căn bản không cách nào cam đoan người nhà an toàn.
Bộp một tiếng!
Tần Phong thấy tình hình đã ổn thỏa, thì lập tức lấy ra Tiên Nô Pháp ấn, đánh lên trán đối phương.
Bởi vì đối phương bằng lòng ngoan ngoãn nghe hắn, cho nên Tiên Nô Pháp Ấn nhẹ nhàng được thi triển, điều này cũng khiến cho khí tức của hắn ta trong nháy mắt tăng lên gấp năm lần.
"Thật thần kỳ!"
Thân sĩ toàn trường nhịn không được kinh hô một tiếng, bị ấn Thượng Cổ này làm cho khiếp sợ.
“Cái ấn này không phải…”
Hồng Hạnh nhíu mày, nhớ tới ấn trên người phụ thân.
Nếu như nàng nhớ không lầm, trước đây Tần Phong đã nói ấn này chính là thần ấn mà Vạn Ma Chi Chủ đã dùng tu vi cả đời để ngưng tụ, nhưng hiện tại tại sao lại biến thành thần ấn Thượng cổ!?
“Cái ấn này tuyệt đối có vấn đề!”
Hồng Hạnh bắt đầu luống cuống, cũng không muốn phụ thân xảy ra chuyện gì.
"Ừm, là có vấn đề!"
Bên trong ánh mắt của tiểu Mị Ma Phong Tình cũng nổi lên vẻ sợ hãi, dù sao nàng ta cũng đã cảm thủ qua sự lợi hại của Tiên Nô Pháp Ấn.
Rất nhanh ——
Đại hội đấu giá tan cuộc.
Đám thiên kiên Thiên Hồng cũng áp lấy một công trạng để trở về lĩnh thưởng, mà các vị thân sĩ cũng mang theo tâm tình rời đi.
Đã từng có cơ hội nghịch thiên cải mệnh, đạt thành tựu Đại Đế ở ngay trước mặt, nhưng bọn hắn lại khồn biết trân quý, sau khi vuột mất mới hối hận không kịp, giữa trần thế chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu như ông trời có thể cho bọn hắn thêm một cơ hội nữa thì bọn hắn nhất định sẽ không chút do dự vì tương lai sai này.
"Thánh Tử đại nhân!"
Người mua cười ha hả tiến lên, chuẩn bị cầm lại Thất Thải Tinh Vẫn.
"Ngươi dám động sao!?"
Tần Phong cũng không có ý tứ làm khó đối phương, phất tay đem Thất Thải Tinh Vẫn ra.
"Cảm động, cảm động!"
Người mua cảm động đến lệ rơi đầy mặt, chưa bao giờ thấy qua loại ngu xuẩn nào lớn như vậy.
"A. . ."
Người mua mới vừa dâng lên ý nghĩ này, liền cảm nhận được linh hồn như bị ngọn lửa thiêu đốt, đau đến ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, gào thét thảm thiết, hận không thể lập tức chết đi.
"Bắt đầu!"
Thân thể của Đông Phương tiểu thư cùng tiểu Mị Ma Phong Tinh không khỏi run rẩy lên, giống như cũng cảm nhận được loại cảm giác đau đến không muốn sống kia.
Tần Phong lại hỏi: "Dám động sao!?"
"Không dám động, không dám động!"
Người mua mang theo sợ hãi mà lắc đầu liên tục, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần Phong lại hào phóng như vậy.
Chỉ tiếc hắn ta hiểu quá muộn, đã lên thuyền hải tặc của Tần Phong.
"Không tệ!"
Tần Phong hài lòng gật đầu, lại hỏi: "Ngươi tên thật là gì? Đến từ đâu!?”
"Ta tên Quang Thiên, đến từ Quang gia của Đại Hạ hoàng triều!"
Người mua vội vàng lấy mặt nạ trên mặt xuống, thân hình lập tức phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu là thêm cái mũi cùng lỗ tai, hoàn toàn chính là hình tượng nhị sư huynh.
“Quang gia của Đại Hạ hoàng triều!"
Tần Phong lập tức kinh hô lên, hắn đã nghe nói rất nhiều về Quang gia.
Trong thế gia đông đảo của Đại Hạ, sức chiến đấu của Quang gia căn bản không đáng đặt lên bàn, nhưng gia tộc bọn hắn lại rất biết nịnh nọt người khác.
Có thể nói gia tộc bọn hắn đã liếm gần mấy trăm thế gia có thục lực cường đại của Đại Hạ.
Cũng chính vì biết liếm cẩu, cho nên làm ăn vô cùng lớn, hiệu buôn của Quang gia có thể nói là trải rộng toàn bộ Đại Hạ hoàng triều, thậm chí còn âm thầm làm ăn với Âm Nguyệt hoàng triều.
"Không sai, ta là gia chủ Quang gia!"
Quang Thiên bị bị hù liên tục gật đầu, theo thói quen mà bắt đầu nịnh nọt: "Thánh Tử đại nhân, kỳ thật lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì đã bị mị lực của ngươi tin phục, ngươi chiếu sáng sinh mệnh hắc ám của ta, để cho thế giới của ta có ý nghĩa, từ nay về sau Quang gia ta nhất định theo ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó."
Nói xong.
Quang Thiên liền khóc ròng ròng ôm lấy đùi Tần Phong, cầu khẩn Tần Phong nhất định phải nhận lấy hắn, bằng không hắn ta sẽ đập đầu xuống Thất Thải Tinh Vẫn để chứng minh ý chí.
“Gia hỏa tốt!!”
Thiên Quân, Vạn Mã liền kinh ngạc đến ngây cả người, rốt cục hiểu được vì sao gia tộc hắn ta có thể làm ăn lớn mạnh như vậy.
“Tại sao bên cạnh ta chỉ tụ tập những loại người này!?”
Tần Phong tâm mệt thở dài một tiếng.
Nhìn xem, bên cạnh nhân vật chính đều là một đám người có lý tưởng, nhưng bên cạnh hắn lại chỉ toàn một đám kỳ hoa nịnh nọt.
Cuối cùng Tần Phong không thể không tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, sau khi đuổi Quang Thiên rời đi thì liền mang theo một đoàn người quay về Thúy Trúc phong.
Tuy nhiên khi đoàn người vừa mới tới chân núi Thúy Trúc phong, thì gặp được Thánh tử đeo khăn che mặt, tiên khí bồng bềnh, để trần chân nhỏ từ không trung chậm rãi bay xuống, sau lưng còn có Thiên Tú cười âm hiểm.
"Thiên Tú? Chẳng lẽ nàng chính là Võ Lăng Thánh Chủ?!"
Thiên Quân, Vạn Mã lập tức đề phòng, tự nhiên biết rõ ân oán giữa Tần Phong và Thiên Tú.
"Hô hô!"
Tần Phong trong nháy mắt liền hiểu rõ vì sao quân vương không tảo triều, hắn hít sâu một hơi nói: "Không phải thánh chủ của Võ Lăng thánh địa sao? Tương lai một ngày kia của ta!”
"Một ngày kia là cái gì! ?"
Đám người còn nghĩ Tần Phong muốn nói lại gì hùng hồn, nhưng đợi nửa ngày cũng không nghe thấy nửa câu tiếp theo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận