Đệ Đệ Của Ta Là Thiên Tuyển Chi Tử

Chương 1262 - Mưa bụi Giang Nam



Chương 1262 - Mưa bụi Giang Nam




“Được rồi!”
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó nghiêm túc nói: "Lâm huynh, Lâm Uyên mặc dù không lật nổi sóng gió gì trước mặt trẫm, nhưng quả thực hắn có chút vốn liếng, trẫm lo lắng sau khi phi thăng thì hắn sẽ càng thêm vô pháp vô thiên, cho nên hy vọng ngươi đến lúc đó có thể ngăn cản hắn.”
“Tần huynh yên tâm, ta sẽ không để cho hắn xằng bậy!”
Lâm Tam vô cùng nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Lần này trẫm yên tâm rồi!”
Tần Phong lộ ra nụ cười vui vẻ, chờ mong Tiểu Tam Tam cùng Uyên tổng đại chiến.
Đúng lúc này......
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống, hiển nhiên đã tới Giang Nam.
Phố cổ ngõ cũ, gạch xanh ngói xám, thuyền mui đen, đèn lồng đỏ, cầu đá, mưa bụi mông lung, chứa đầy dấu vết của năm tháng, phố phường đều lộ ra vẻ ôn nhu, ngõ hẻm giấu kín sự lãng mạn...... cùng với cô nương nhu tình như nước có thể thấy được ở khắp nơi.
“Phong cảnh Giang Nam quả nhiên động lòng người!”
Lâm Tam nhịn không được cảm khái nói: "Hài tử phương bắc, chấp niệm lớn nhất hẳn là đi ngắm mưa bụi Giang Nam!?”
“Lâm huynh, ngươi sai rồi!”
Tần Phong kiên nhẫn sửa lại: "Chấp niệm của hài tử phương bắc, hẳn là cô nương phương nam.”
“Tần huynh!”
Lâm Tam rất xấu hổ nói: "Chúng ta có thể thu liễm một chút được không?”
“Được rồi!”
Tần Phong nghiêm túc nói: "Trẫm sở dĩ đào kênh đào xuống Giang Nam, tuyệt đối không phải bởi vì trẫm háo sắc, là bởi vì trẫm biết thưởng thức, thích nghe mỹ nữ thổi tiêu, nhìn hoa khôi vặn eo..."
“Ngươi gọi đây là biết thưởng thức!?”
Khóe mắt Lâm Tam hơi giật giật.
Nếu như hiện tại trong miệng y có nước trà, thì nhất định sẽ không chút do dự mà phun ra.
“Đương nhiên rồi!”
Tần Phong đúng lý hợp tình nói: "Trẫm là người văn nhã có thưởng thức, không giống tục nhân kia, chỉ biết thanh sắc khuyển mã, ta thật tốt, nhìn mỹ nhân quỳ xuống C tiêu, để hoa khôi ngồi xổm xoay eo.”
“A di đà phật!”
Tam Lộng đại sư chắp tay trước ngực, tỏ vẻ mình lại ngộ ra.
Vốn tưởng rằng mình là một người đắc đạo cao thượng có thưởng thức, nhưng bây giờ mới phát hiện mình thật sự là tục không chịu nổi, hoàn toàn không có thưởng thức cao nhã như Tần Hoàng.
“Không hổ là bệ hạ!”
Mộc Tú hâm mộ nói: "Chúng ta tục nhưng còn không chơi thoải mái như vậy, hắn tự nhận là nhã nhưng lại chơi đùa phóng khoáng, công khai!”
“Ừm!!”
Nhâm Hoàn đồng ý gật gật đầu, tỏ vẻ thật hâm mộ.
Đồng thời, trong lòng cũng đang không ngừng nhắc nhở chính mình, lần sau tới sông Tần Hoài, nhất định phải bỏ ra tiền thể nghiệm chữ nhã, tuyệt đối không thể vội vã đi chơi tục.
“Ách......”
Lâm Tam im lặng đứng tại chỗ.
Vốn tưởng rằng Tần Phong chỉ giả vờ làm hôn quân, nhưng hiện tại xem ra hắn tuyệt đối không giống như diễn, mặc kệ thu liễm như thế nào cũng không thể che giấu khí chất hôn quân của hắn.
“Hả!?”
Thần sắc Tần Phong đột nhiên sửng sốt, thấy được một vệt đỏ thẫm.
Chỉ thấy Thần Phong Chu đã từ kênh đào lớn đi vào dòng sông nhỏ hướng về phía Giang Nam, mà ở cách đó không xa là một phiến cầu đá cổ xưa, phía trên là một nữ tử mặc y phục đỏ chót.
Tuy rằng nữ tử mặc hồng y dùng ô che dung nhan, nhưng hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, đối phương là Tâm Nhan tiểu thư biến mất đã lâu.
Dù sao mỗi một tấc số liệu trên người Tâm Nhan tiểu thư, đều là hắn căn cứ vào sở thích cá nhân của mình định chế mà thành, vừa nhìn thấy liền dễ dàng khiến cho thân thể hắn khó chịu.
Lúc này......
Tâm Nhan tiểu thư giống như cảm ứng được ánh mắt của Tần Phong, trong lòng cũng bối rối cầm ô nhanh chóng rời đi.
Nàng không biết mình bị làm sao!
Hiện tại thân ảnh Long Ngạo Thiên càng ngày càng mơ hồ, ngược lại thân ảnh Tần Phong lại ở trong đầu, vung mãi không tan.
Cho dù trong lòng nàng nhắc nhở người mình thích là Long Ngạo Thiên, lại đi khắp nơi tìm lại ký ức hai người gặp nhau và quen biết, nhưng trong đầu vẫn toàn là bóng dáng Tần Phong.
Hồn khiên mộng nhiễu, gặp được trong mộng!
Sau khi tỉnh lại, buồn bã mất mát!
Nghe nói Tần Phong muốn tới Giang Nam, thế là sớm tới đây chờ đợi.
"Leng keng, chúc mừng túc chủ dụ dỗ người yêu của Thiên Tuyển Chi Tử, thành công cạy góc tường, thu được 50 vạn điểm nhân vật phản diện!!"
"Phu nhân, ngươi đã động tâm!”
Khóe miệng Tần Phong nhếch lên, không đuổi theo đối phương.
Từ sau khi hắn cột tơ tình vào chân ngọc của Tâm Nhan tiểu thư, cả đời này nàng không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của hắn.
Huống chi còn bị giam cầm trên người, cho nên xem như để lại cho mình một cửa sau.
“Bệ hạ đây là coi trọng vị cô nương Giang Nam kia!?”
Tử Diên không biết đi tới phía sau Tần Phong từ lúc nào, vẻ mặt như cười như không làm cho người ta sợ hãi.
“Tần huynh, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!”
Lâm Tam ném đi một ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, vội vàng lui về phía sau vài bước miễn cho tai bay vạ gió.
“Ngươi chỉ có chút tiền đồ này!”
Tần Phong hung hăng khinh bỉ một hồi, sau đó không chút hoang mang xoay người đi.
Là thanh mai trúc mã chơi đùa từ nhỏ, hắn đã sớm nhìn thấu tính tình của Tử Diên.
Thuộc về loại người ngươi không trêu chọc nàng, nàng sẽ tức giận, ngươi trêu chọc nữ nhân khác, nàng sẽ hờn dỗi. Mặc kệ nàng tức giận cỡ nào, chỉ cần ngươi trêu chọc nàng thì nàng sẽ lập tức tha thứ cho tính cách của ngươi.
Dù hiện tại nàng đã trưởng thành, học được khắc chế chính mình, nhưng bản tính thì vẫn không thay đổi.
Chỉ thấy Tần Phong xoay người trong phút chốc, trong đôi mắt nổi lên một tia thâm tình.
“Ngươi......”
Tử Diên vừa định mở miệng nói thêm gì đó, kết quả đối diện với con ngươi thâm tình của Tần Phong, trong lòng không khỏi nhảy dựng, khí thế vừa mới ngưng tụ trong nháy mắt liền tiêu tán.
"Trẫm mất nửa đời tìm mưa bụi Giang Nam, kết quả xoay người phát hiện, chỉ cần ngươi cười là được!"
Trong đôi mắt Tần Phong tràn đầy thâm tình, dường như chỉ có thể dung nạp một mình Tử Diên.
“Đáng ghét!”
Hai má Tử Diên đỏ bừng.
Tuy rằng nàng biết miệng Tần Phong có thể lừa quỷ, nhưng vẫn không ngăn cản được sự trêu chọc của hắn.
Huống chi còn là ở trước mặt nhiều người như vậy trêu chọc nàng, trực tiếp làm rối loạn tâm tư, cũng quên tiếp tục truy vấn Tần Phong coi trọng hồ ly tinh nhà ai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận